Nam Thần Nhà Tôi

Khi người giao hàng đưa đồ ăn tới thì Dương Yến đã nướng xong bánh mì kiểu pháp và một ít bánh quy hình động vật.

Cô bưng ra phòng khách để cho Tưởng Song Kỳ ăn, rồi ra mở cửa nhận hàng.

Dương Yến đã mua rất nhiều thứ, tổng cộng có đến ba cái túi lớn. Sau khi cô kiểm hàng xong định xách vào nhà bếp thì đột nhiên một cánh tay to lớn vươn đến sơ ý đụng vào mu bàn tay cô.

“Để tôi.”

Trong khi Dương Yến vẫn còn đang sững sờ thì Phương Tinh Nghị đã nhẹ nhàng xách ba túi đồ ăn lên và quay người đi vào nhà bếp.

Cô đưa mắt nhìn mu bàn tay của mình, nơi đó dường như vẫn còn phảng phất chút hơi ấm của anh, trong lòng cô thầm nghĩ, lúc nãy khi anh đỡ cô, tốc độ còn nhanh hơn cả thỏ nữa, bây giờ còn đụng cô mà như là không nhìn thấy vậy.

Ha ha!

Phương Tinh Nghị lấy đồ ăn trong túi ra, nhìn thấy Dương Yến bước vào thì hỏi: “Muốn làm món gì, để tôi giúp cô rửa rồi thái ra?”

“Kỳ Kỳ muốn ăn cháo cá, anh lấy cá ra giết đi, rồi rửa một ít thịt nạc, cần tây và một nắm rau chân vịt nữa.” Dương Yến dặn dò, sau đó quay đầu lại nhìn anh một cái: “Nếu anh không dám giết thì nói với tôi một tiếng.”

Phương Tinh Nghị có thể nghe ra được ý trào phúng trong lời của cô, anh có thể chắc chắn rằng người phụ nữ này đang có thành kiến với anh đây.

Anh nhau mày rồi tiến tới sát bên Dương Yến, sau đó chống tay lên bồn rửa. Từ góc độ này anh chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của Dương Yến và dường như anh còn ngửi được một mùi hoa chuông nhàn nhạt toát ra từ cơ thể cô nữa.

“Cô Dương, tôi có đắc tội với cô hả?” Phương Tinh Nghị cất giọng trầm thấp: “Lúc nãy cô suýt chút té, tôi đã đỡ cô, vậy sao cô còn nói chuyện với giọng mỉa mai như vậy với tôi chứ?”

Dương Yến vừa nghe thì bực mình, cô hừ lạnh một tiếng: “Tôi nói mỉa mai khi nào? Chỉ tại tôi thấy Tổng giám đốc Phương đây chưa bao giờ làm việc nhà nên tôi sợ anh không làm mấy việc này được thôi.”

“Cô có thể nói chuyện đàng hoàng với tôi không?”


“Được chứ!” Dương Yến đáp lại ánh mắt anh một cách không hề khách khí: “Không phải tôi đang nói chuyện đàng hoàng với anh sao? Còn nữa, làm phiền anh khi sơ ý đụng trúng người khác thì phải xin lỗi nữa.”

Sắc mặt Phương Tinh Nghị liền căng lại: “Lúc nãy tôi đỡ cô, cô còn không biết nói cám ơn tôi nữa.”

Dương Yến liền nhanh mồm cãi lại: “Là tại anh đứng chặn ở đó cho nên mới làm tôi suýt nữa ngã xuống thì có, anh đỡ tôi cũng hợp lẽ thôi! Lúc nãy tôi không có cho anh phụ xách đồ, anh lại sơ ý đụng vào tôi, cũng đâu có xin lỗi đâu, anh nói thử xem anh có sai không?”

“...”

Mới mấy tháng không gặp, mà miệng lưỡi của người phụ nữ này càng ngày càng sắc bén như vậy, không đi thi tranh tài biện luận cũng thật là đáng tiếc!

Đáy mắt Phương Tinh Nghị chợt thoáng qua một ý cười nhàn nhạt, nhưng sau đó liền nhanh chóng mất đi.

Anh lùi một bước về sau rồi bất lực nói: “Được rồi được rồi, cô nói gì cũng đúng hết, khi nói chuyện với tôi đừng có dùng kính ngữ có được không?”

“Tôi chỉ đang tôn trọng Tổng giám đốc Phương đây nên mới kéo xa khoảng cách giữa chúng ta đó.” Dương Yến vừa bận tay làm việc, vừa đáp lời anh: “Nếu dùng kính nghĩ thì tôi sẽ nhớ kỹ hơn về khoảng cách giữa chúng ta.”

Phương Tinh Nghị cau mày, bây giờ thì anh đã hiểu tại sao không nên cãi nhau với phụ nữ rồi.

Bởi vì cãi không lại chứ sao nữa.

Bạn nói một câu, thì cô ấy sẽ nói lại mười câu để bịt mồm bạn.

“Ai ya anh đi ra đi.” Dương Yến không hề khách sáo mà đẩy anh một cái: “Không phụ giúp thì ra ngoài đi, đừng đứng ở đây cản trở người khác nữa! Tôi tự mình làm còn nhanh hơn...”

Nghe thấy cái miệng nhỏ của cô đang bi bô không ngừng, Phương Tinh Nghị cảm thấy thật là ồn ào, thế là anh nắm lấy chiếc cằm của cô rồi hung hăng giáng một nụ hôn xuống.


Khi cô ấy không nói chuyện, lỗ tai anh cũng dễ chịu hơn nhiều rồi.

Tưởng Song Kỳ bước vào lấy nước thì nhìn thấy cảnh này, cô há mồm ngây ngốc, chiếc ly trong tay cũng suýt chút nữa không giữ được chặt nữa rồi: “Xin, xin lỗi, em không thấy gì hết, các người cứ tiếp tục đi!”

Cô nhìn thấy chiếc ly của mình vẫn còn trống nên đã khom người xuống rót soda, rồi lập lập lòe lòe đưa mắt nhìn qua bên đó.

Dương Yến ngượng ngùng vô cùng, cô tức giận nhéo lấy eo của người đàn ông rồi đẩy anh ra.

Cô lùi lại vài bước ra sau đầy phòng bị, rồi ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, trên đôi bờ má đã ửng lên một chút đỏ hồng: “Anh, anh là đàn ông mà sao không biết xấu hổ vậy hả, tôi phải đi kiện anh!”

“Vậy để tôi xem xem, tên luật sư nào dám nhận đơn kiện của cô.” Phương Tinh Nghị thong dong sắn tay áo lên, để lộ một cánh tay vô cùng rắn chắc: “Trừ phi hắn không muốn lăn lộn trong giới luật sư nữa rồi.”

Dương Yến tức giận quay người lại: “Bệnh hoạn!”

Phương Tinh Nghị nhìn thấy cô định xử lý đống thịt nên đã thuận tay lấy dao tới cho cô: “Sau này gọi tôi đừng có mà dùng kính ngữ, cô nói bao nhiêu cái thì tôi sẽ hôn cô bấy nhiêu lần.”

“Mắc gì---”

“Hửm?”

Nhìn thấy người đàn ông đang định áp sát mình, bước chân vội vã hệt như muốn hôn, Dương Yến liền hoảng loạn lùi lại về sau, lúc này cô cũng đã có chút sợ: “Biết rồi, anh có còn muốn phụ không?”

Phương Tinh Nghị nhướng mày một cái, như thể đang rất hài lòng với câu trả lời của cô, sau đó mới không nhanh không chậm mà đi sơ chế cá.

Tưởng Song Kỳ ở ngoài phòng khách vẫn đang len lén nhìn động tĩnh bên trong nhà bếp. Nhìn thấy sự phối hợp ăn ý ngầm của họ, trong lòng cô thầm nghĩ, cứ như vậy mà phát triển cũng được a, để xem bọn họ có cơ hội quay lại hay không.


Lúc này, chiếc điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên.

Là của Dương Yến.

Tưởng Song Kỳ định cầm chiếc điện thoại lên đi đưa cho Dương Yến, nhưng lại nhìn thấy bên trên màn hình hiển thị hai chữ ‘Thanh Phong’. Cô nhớ trước đây Dương Yến cũng có hỏi cô rằng cô có nhớ Thanh Phong không, khiến cô cũng có hơi tò mò.

Cô len lén nhìn vào nhà bếp một cái, thấy hai người họ đang bận nên liền lặng lẽ nhấc máy.

“Chị, chị về nước rồi phải không?” Điện thoại vừa được nhấc máy thì Tưởng Song Kỳ liền nghe thấy một thanh âm đàn ông sạch sẽ và trầm ổn, thanh âm quen thuộc đó khiến cô có chút đau lòng.

Tưởng Song Kỳ còn chưa được lên tiếng thì người thanh niên lại tiếp tục nói: “Em phải đi XL Á để xử lý công việc, có lẽ hơi lâu, nên nhờ chị nói với mẹ, còn nữa, giúp em chăm sóc Kỳ Kỳ thật tốt nữa.”

“Chị, chị có nghe không vậy?”

“Chị Dương Yến đang nấu cơm trong bếp.” Tưởng Song Kỳ trả lời: “Cậu là ai vậy?”

Hơi thở của người thanh niên bên kia đột nhiên khựng lại.

Sự yên lặng lâu lắc này thật khiến cho Tưởng Song Kỳ có chút không quen, cô không nhịn được mà hỏi: “Tôi đem điện thoại tới cho chị Dương Yến nha?”

“Không cần đâu.” Quách Thanh Phong ngăn cô lại, rồi hỏi: “Chị ấy đang ở căn hộ của em sao?”

“Ừm, chị Dương Yến mua rất nhiều đồ ăn nấu cho cho tôi ăn.” Tưởng Song Kỳ nói mà lòng lại cảm thấy có hơi kỳ lạ, hai người cũng đâu có biết nhau đâu, sao mà cô cứ có cảm giác cô đã quen biết anh từ rất lâu rồi vậy.

Quách Thanh Phong nói: “Vậy em phải ăn uống đàng hoàng đó.”

“Đương nhiên rồi, chị Dương Yến nấu cơm siêu siêu ngon luôn, nhưng mà...” Tưởng Song Kỳ dừng lại một chút rồi tò mò hỏi: “Sao cậu lại nói như vậy, cậu có quen biết tôi sao?”

“Có.”


Tưởng Song Kỳ bối rối hỏi: “Nhưng tôi đâu có quen cậu đâu, tôi còn không biết cậu trông như thế nào nữa.”

“Không sao, bây giờ chúng ta quen biết nhau cũng chưa muộn mà.” Ngữ khí người thanh niên mang đầy sự ấm áp và thâm tình: “Tôi là chồng tương lai của em, là người sẽ đi với em tới cùng trời cuối đất.”

“...”

“Tới giờ rồi, tôi phải cúp điện thoại đây, em nhớ ngoan ngoãn ăn cơm, đợi tôi về.”

Lúc Tưởng Song Kỳ tỉnh hồn, thì điện thoại đã bị cúp máy rồi.

Một lúc lâu sau đó, hơi thở của Tưởng Song Kỳ mới thông được, cô trừng to mắt khó hiểu vào điện thoại: “Chồng tương lai...Chồng sao! Người này lạ quá, sao lại muốn làm chồng mình chứ?”

Nhưng những lời mà người thanh niên nói lúc nãy lại không khiến cô cảm thấy phản cảm chút nào, mà ngược lại như còn rất ỷ lại vào người đó nữa.

Tưởng Song Kỳ sau đó liền đem điện thoại đi vào nhà bếp định hỏi Dương Yến, nhưng vừa mới tới cửa, cô liền thấy Dương Yến và Phương Tinh Nghị đang cãi vã: “Anh để lại mang cá làm gì vậy, anh ăn sao?”

“Lần đầu tiên tôi giết cá, nên sao tôi biết là phải móc nó ra chứ.”

“Anh là đầu gỗ hả, sao anh không hỏi tôi?”

“Tôi vừa hỏi cô, cô kêu tôi lên Google tìm đi, trên Google không có nói giết cá là phải móc mang cá ra.”

“...”

Thấy vậy, Tưởng Song Kỳ cũng quyết định không đi vào làm phiền nữa, mắc công bọn họ lại đổ hết lửa giận lên người mình nữa.

Cô vừa đi ra phòng khách, vừa suy nghĩ về cuộc điện thoại lúc nãy.

Cậu ta rốt cuộc là ai vậy?

.......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui