Anh túm tóc Lâm Thanh Dung ép cô sát lại mình: “Thằng đó không biết giờ đang phải ở nơi nào làm việc khổ cực, cả đời này cô sẽ không gặp được nó đâu, mẹ kiếp cô đừng có nghĩ đến chuyện này!”
Lâm Thanh Dung tức đến mức run lẩy bẩy, tát anh một cái thật mạnh.
“Mẹ nó! Cô đánh tôi?” Sắc mặt Lục Văn Thù tối sầm, đang định tát lại cô thì khi cô ngẩng lên nhìn anh, anh thấy gương mặt gầy nhom hốc hác của cô.
Trái tim anh khẽ nhói lên, vài giây sau, anh thô lỗ bước ra ngoài: “Không ăn phải không? Đợi lát nữa tôi sẽ bảo người giúp việc bóp miệng đút từng miếng cho cô!”
Nói xong, anh rời đi.
Lâm Thanh Dung đứng tại chỗ một lúc, sau đó đi nhặt lại từng mảnh giấy vụn trên đất, chắp vá lại với nhau.
Cô nhìn bức tranh đặt trên sofa, là vẽ một người đàn ông đang ôm trong lòng bó hoa hướng dương, chỉ là một hình bóng mơ hồ, dù ngũ quan đó đã sớm khắc trong tim cô nhưng bây giờ lại càng trở nên mơ hồ hơn.
Nếu như anh không tin cô, cô cần gì phải đi giải thích?
Lục Văn Thù bị cô làm cho tức giận đầy bụng, ăn không được bao nhiêu đã đứng dậy đi vào phòng xử lí công việc.
Nhưng làm việc một lúc, trong đầu anh chỉ toàn hiện lên hình ảnh cô cẩn thận lau bức tranh đó, xem nó như trân bảo, rồi cô còn tát anh nữa.
“Mẹ kiếp!” Càng nghĩ càng cảm thấy tức, anh ném mạnh cây bút máy xuống bàn.
Đáng ra anh không nên dễ dàng tha cho tên giúp việc đó, phải chặt hết tay chân của tên đó đi, khiến cho Lâm Thanh Dung nhìn rõ, rồi từ nay về sau cô sẽ không dám nghĩ đến người đàn ông khác nữa!
“Thưa ngài.” Người giúp việc ở bên ngoài gõ cửa, run rẩy nói: “Đã đút cơm cho cô Lâm rồi, ngài còn dặn dò gì nữa không ạ?”
Lục Văn Thù tức giận: “Không! Cút ra ngoài!”
Anh ném mạnh chồng văn kiện ở trên bàn xuống đất, đến cả máy tính cũng bị văng ra ngoài, phát tiết một hồi, lồng ngực vẫn phập phồng tức giận, gương mặt vẫn còn sự u ám.
Ngồi ở đó mười phút, Lục Văn Thù bỗng đứng dậy rời khỏi phòng sách.
Anh bước nhanh đến phòng ngủ của Gia Na, sau khi bước vào, thấy Gia Na mặc áo tắm từ phòng tắm bước ra, anh lôi thẳng cô ta lên tầng ba.
Lục Văn Thù đạp cửa phòng ngủ của Lâm Thanh Dung, thấy cô vẫn còn đang ngồi vẽ tranh bên cửa sổ, ánh mắt anh trầm xuống, ôm Gia Na vào trong lòng, khoác lên vai cô ta.
Anh cúi thấp đầu, dịu dàng hỏi Gia Na: “Em yêu, em có thích nơi này không?”
Bị cánh tay lạnh lẽo của anh đặt trên vai, Gia Na cảm thấy run rẩy.
Cô cũng không phải kẻ ngu, biết tâm trạng của Lục Văn Thù không tốt, lại còn lôi cô lên đây, bây giờ lại còn dùng giọng điệu dịu dàng nói chuyện với cô chỉ vì muốn để Lâm Thanh Dung nhìn thấy.
“Ánh sáng ở đây rất tốt, đương nhiên là em thích rồi!” Gia Na thuận thế dựa vào lòng anh, yêu kiều nói: “Có điều anh đừng quên, nơi này là chỗ của cô Lâm.”
Lục Văn Thù nhìn người phụ nữ ngồi bên cửa sổ, cố ý cao giọng nói: “Em là cục cưng của anh, chỉ cần em thích, muốn ở đâu cũng được!”
Gia Na nhìn anh: “Anh đừng làm vậy, cô Lâm vẫn còn đang ở đây đó.”
“Đừng như vậy, hửm?” Đôi tay Lục Văn Thù lướt trên người cô ta, thấp giọng cười: “Cục cưng thơm thật đấy, khiến anh không chịu được mà muốn làm chuyện xấu.”
“Anh…” Gia Na uốn éo trong lòng anh.
Lục Văn Thù liếc nhìn sang phía bên kia, thấy Lâm Thanh Dung vẫn còn đang ngồi đó vẽ tranh, dường như không nhìn thấy anh và Gia Na, anh lại càng tức giận.
Anh ném Gia Na xuống giường, trực tiếp nằm đè xuống, hôn lên môi cô ta.
Gia Na ngơ ra một lúc, sau đó vòng tay lên cổ anh.
Hai người trên giường hôn môi cuồng nhiệt, cuộc đối thoại khiến người khác đỏ mặt.
“Đổi chỗ khác đi anh.”
“Em không thích nơi này sao, ở đây không tốt à?”
“Nhưng cô Lâm vẫn còn ở đây.”
“Thì sao chứ, cô ta thích thì để cô ta nhìn!”
“Anh thật đáng ghét!”
“…”
Lâm Thanh Dung cố gắng không để ý đến bọn họ, nhưng đến khi những câu nói đó truyền đến tai cô, cánh tay cũng trở nên run rẩy, đến bút vẽ cũng không thể cầm chắc.
Cô nhìn đôi nam nữ đang dây dưa trên giường, thân mật cùng nhau, cô cảm thấy ghê tởm!
Lâm Thanh Dung cố gắng chịu đựng, đặt bút xuống đi ra ngoài.
Cô muốn mở cửa đi ra ngoài, nhưng bởi vì ban nãy trộn màu nên tay rất trơn, làm thế nào cũng không thể mở được, cô tức giận đạp cánh cửa hai phát, cố gắng dùng quần áo để nắm lấy cánh cửa bằng đôi tay run rẩy.
Lục Văn Thù bước đến giữ lấy cánh tay cô: “Con mẹ nó cô muốn đi đâu?”
“Đừng động vào tôi!” Lâm Thanh Dung hét lên, hất tay anh ra, lại hoảng loạn mở cửa.
Lục Văn Thù lại ngăn cô, lần này Lâm Thanh Dung giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, tay đập mạnh lên người anh: “Anh bẩn! Anh ghê tởm! Anh đừng động vào tôi!”
Cô ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc trên người anh, giống y hệt với mùi mà cô ngửi được ở phòng khách trước đây.
Không có gì nghi ngờ, chính là mùi hương trên người Gia Na.
Dạ dày Lâm Thanh Dung cuộn lên, cô dựa vào tường, nôn hết ra ngoài, còn chưa kịp đẩy Lục Văn Thù ra, ánh mắt đã tối lại, ngất đi.
“Bảo bối, em sao vậy?” Lục Văn Thù vội vã ôm lấy Lâm Thanh Dung.
Anh nhìn thấy Gia Na vẫn còn đang ngồi trên giường, trầm mặt lại, phẫn nộ hét lớn: “Ai cho cô ở đây, cút ra ngoài!”
Gia Na bị anh hét vào mặt như vậy, thiếu chút nữa thì hồn bay phách tán, liền vội vã ra khỏi phòng.
Lục Văn Thù đặt Lâm Thanh Dung lên giường, vội vã gọi điện thoại cho Yến Cảnh Niên: “Cậu đến chỗ tôi một chuyến.”
“Anh xảy ra chuyện gì rồi?”
“Không phải tôi, cô ấy ngất rồi, tay chân lạnh ngắt.”
“Ngất rồi thì anh gọi bác sĩ, gọi tôi làm gì!” Yến Cảnh Niên cũng không vui vẻ gì: “Tôi là người làm nghiên cứu, con mẹ nó không phải bác sĩ, mấy người đừng có mà…”
“Trong vòng mười phút phải có mặt!”
Không cho Yến Cảnh Niên cơ hội nói chuyện, Lục Văn Thù cúp máy.
Lục Văn Thù ngồi xuống bên giường, nhìn sắc mặt trắng bệch của Lâm Thanh Dung, chút tức giận trong lòng cũng bay biến, chỉ còn lại hối hận.
Anh cũng không biết là bị làm sao, chỉ cần nghĩ đến bức tranh cô trân trọng, nghĩ đến việc cô nghĩ đến người đàn ông khác, anh liền không kiềm chế được sự tức giận trong lòng, anh cố ý thân mật với người phụ nữ khác để kích thích cô.
Mười phút sau, Yến Cảnh Niên đúng giờ đến, còn đem theo một bác sĩ.
Sau khi gặp được Lục Văn Thù, Yến Cảnh Niên liền mắng: “Tôi là người làm nghiên cứu, phiền anh lần sau có xảy ra chuyện gì thì tìm bác sĩ, nếu không tôi sẽ block anh vĩnh viễn!”
Anh nhìn thấy Lâm Thanh Dung mặt không còn chút huyết sắc nằm trên giường, tình huống có vẻ nghiêm trọng hơn trước kia, anh nhíu mày: “Anh lại làm gì cô ấy rồi, sao cảm giác như người sắp chết vậy.”
“Cậu câm miệng!” Lục Văn Thù trừng mắt nhìn Yến Cảnh Niên, rồi bảo bác sĩ đến kiểm tra cho Lâm Thanh Dung.
“Haha!” Yến Cảnh Niên cười khẩy.
Nếu sớm biết Lục Văn Thù xấu tính như thế, anh đã không tìm bác sĩ cho anh ta, cũng không thèm đến nữa!
Thấy bác sĩ kiểm tra cơ thể cho Lâm Thanh Dung, còn muốn vén áo ngủ của cô lên.
Lục Văn Thù vội vàng giữ tay bác sĩ lại: “Tôi cũng không đánh cô ấy, anh vén áo lên làm gì?”
“Hình như cô ấy mang thai rồi.” Bác sĩ bị túm chặt tay hơi đau, lạnh giọng nói: “Nhưng không đem máy kiểm tra đến đây, không tiện thử máu, tôi dùng UIC kiểm tra cho cô ấy.”
“Cái…cái gì?” Lục Văn Thù ngơ ra đứng đó.
“Đây là bạn của tôi, những đồ đem đến đều là của nước LH mới được dùng, anh tưởng đây là bác sĩ bình thường à?” Yến Cảnh Niên vẻ không vui nói, tiến đến kéo Lục Văn Thù ra.
Yến Cảnh Niên nói với bác sĩ: “Đừng quan tâm đến anh ta, kiểm tra trước đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...