Nam Thần Nhà Tôi

Thấy anh ta kiên trì như vậy, Dương Yến đành gật đầu: “Được rồi, mỗi người chúng ta chịu một nửa vậy.”

Trên mặt Hứa Cung Diễn lúc này mới nở nụ cười tươi.

Có lẽ do mang thai, Dương Yến lợi dụng thời gian buổi chiều làm quen với danh sách chính khách một chút, còn chưa được hai tiếng đã thấy mệt.

Đến khi đứng dậy lần nữa, đã là bảy giờ rưỡi tối.

Vừa hay Hứa Cung Diễn đến gõ cửa, mang cho cô mấy bộ quần áo thường ngày.

“Cảm ơn.” Dương Yến bất ngờ thấy anh ta cẩn thận như vậy, biết cô không thích mặc quần áo hoa lệ.

Khi cô mở quần áo, phát hiện bên trong có thuốc an thai, kinh ngạc nhìn về phía anh ta, thấp giọng nói: “Nhanh vậy ư? Bên Kỷ Gia Trí không phát hiện chứ?”

Hứa Cung Diễn mỉm cười: “Em gái Chiến Thương mang thai, đã uống thuốc an thai, anh ta nhờem gái mua cho. Anh sợ là nửa vỉ thuốc an thai cũng không đủ.”

“Anh ta còn có em gái?”

“Kỳ lạ vậy à?”

Dương Yến vò đầu, lẩm bẩm: “Tôi nghĩ anh ta cũng giống như bảo vệ trong ti vi, là cô nhi, nhưng mà thế này thì…… Bảo vệ can đảm quá anh thấy không?”

Hứa Cung Diễn buồn cười: “An An An An, em đáng yêu thật đấy.”

“Đừng cười, tôi chỉ thiếu hiểu biết, không hiểu mà thôi.” Dương Yến trừng mắt nhìn anh ta, tức giận nói: “Ai mà biết có ngày tôi đến trang viên của Kexil đâu!”


Đôi môi đỏ của cô gái dẩu ra, dường như có chút không vui, dáng vẻ lười biếng, lại mang theo phần quyến rũ nữ tính.

Có sức hấp dẫn trí mạng.

Hứa Cung Diễn không tự giác tới gần cô, bàn tay ấm áp sờ lên hai má cô, trong lòng bàn tay tỏa hơi ấm, anh cúi người tới gần cô: “An An, chúng ta kết hôn nhé.”

Nếu Kexil em là của anh, anh muốn em trở thành bà chủ của anh.

Dương Yến sửng sốt, cuống quýt đẩy anh ta ra, dường như bị dọa mà lùi lại mấy bước: “Chúng ta bây giờ nên ngẫm lại làm sao để liên lạc với chính khách trên danh sách trước đã, để cho họ tán thành anh.”

Không trả lời anh ta, còn đổi chủ đề.

Hứa Cung Diễn hơi mất mát, trong mắt vẫn hiện sự dịu dàng, cười gật đầu: “Ừ, anh biết mà.”

Hai người đi xuống tầng ăn cơm.

Mấy tiếng sau, sự tức giận của Bác Nội Nhĩ với Kỷ Gia Trí và Hứa Cung Diễn biến mất, không như hôm qua, hoàn toàn không thèm nhìn Dương Yến, đón họ qua đây ăn cơm.

Kỷ Gia Trí lạnh lùng liếc mắt nhìn họ một cái, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Khi Bác Nội Nhĩ đối mặt với con trai, dường như cũng chẳng nhiệt tình, Hứa Cung Diễn với Dương Yến ngồi xuống, ông ta kéo Hứa Cung Diễn nói chuyện, chỉ nói chuyện cuộc sống, không nói chuyện làm ăn.

Sau khi hàn huyên, Bác Nội Nhĩ đột nhiên hỏi Hứa Cung Diễn: “ Khúc Bạc Diên, trước đó không phải con thích Mỹ Hy, muốn đính hôn với cô ấy à? Việc này cô ấy có biết không?”

Hứa Cung Diễn rũ đôi mắt tối sầm: “Sau khi chúng con đính hôn rồi mới phát hiện không hợp nhau, sau khi con quen An An, đã nói chia tay với cô ấy, cô ấy cũng đồng ý rồi.”

Bác Nội Nhĩ chống cằm nói: “Mỹ Hy cũng thông minh, hai người không hợp thì cũng không còn cách nào.”

“Ba, nếu ba thích cô ấy, mời cô ấy về cũng không khó.” Hứa Cung Diễn cười nói: “Cô ấy làm việc dưới tay công ty nhà anh cả, tiếp xúc nhiều với anh cả hơn, nếu có thể ở chung với anh cả thì hay quá.”

“Mỹ Hy là nhân viên của tôi, cô ấy cũng thích cậu.” Trên mặt Kỷ Gia Trí mang theo ý lạnh: “Tôi làm anh, cũng không muốn cậu bị người ta lên án.”

Hứa Cung Diễn từng bước ép sát: “Không sao, em không ngại, dù sao chúng ta là anh em. Nhưng em nghe nói hồi trước Mỹ Hy thích anh cả, nhưng anh rất lạnh lùng, không đồng ý với cô ấy. Em cảm thấy Mỹ Hy đính hôn với em, là muốn để anh cả tức, bằng không cũng sẽ không lạnh nhạt với em như thế.”

“Là cậu sau khi gặp lại cô Dương, mới mạnh mẽ chia tay với Mỹ Hy, nước bẩn đừng hắt lên người tôi.”

“Em nói đúng hay không, đến công ty anh cả tra chút là biết.”

“……”

Nhìn Kỷ Gia Trí ngày thường đứng trên cao bày mưu tính kế, giờ sắc mặt vô cùng âm trầm, Dương Yến thầm nhủ, cô vẫn nghĩ Hứa Cung Diễn không đấu lạ Kỷ Gia Trí, hôm nay vừa nhìn, Hứa Cung Diễn cũng có phần hơn đấy chứ!

Hai anh em, một người sắc mặt bình thản, một người âm trầm như bóng đêm.


“Ầm ĩ đủ chưa, còn không ăn cơm đi?” Bác Nội Nhĩ nhíu mày, giọng điệu bình tĩnh: “Hai đứa đầu chuyện làm ăn rồi, đến ngoài đời cũng phải đấu một trận đúng không?”

Dương Yến: “……”

Không phải do ông lắm miệng nêu tên “Mỹ Hy”, họ mới bắt đầu khẩu chiến à?

“Không, không ổn rồi!”

Bầu không khí căng thẳng bị giọng người làm hoang mang rối loạn đánh vỡ.

Người làm làm xuống tầng quá khẩn trương, dưới chân bước hụt, cơ thể lăn xuống mấy bậc thang, mặt Bác Nội Nhĩ đen lại.

Bác Nội Nhĩ tức giận nói: “Chết tiệt, mau đứng dậy nói!”

Người làm làm vội vàng đứng dậy, cong thắt lưng, cơ thể phát run: “Ma Masha chết trong phòng cô Dương……”

Hứa Cung Diễn lập tức đựng bật dậy: “Sao lại thế?”

“Tôi, tôi không biết, cậu hai.” Người làm làm run rẩy nói: “Vừa rồi tôi phân cho Masha mang huân hương vào phòng cô Dương, để buổi tối cô Dương ngủ ngon hơn, nhìn cô ấy còn chưa ăn cơm, tôi đi gọi cô ấy, đi vào thì phát hiện…… Cô ấy đã ngã trên thảm.”

Bác Nội Nhĩ đặt khăn ăn lên bàn, đẩy ghế dựa đứng dậy.

“Lên nhìn xem.”

Dương Yến đi theo bên cạnh Hứa Cung Diễn, cùng mọi người lên tầng, đi về phía phòng ngủ của cô.

Mới đầu cô còn nghĩ không thể nào, nghĩ rằng cô gái tên Masha kia không cẩn thận đụng vào đâu mới dẫn tới cái chết. Nhưng sau khi vào phòng ngủ nhìn thấy thi thể, cô sợ tới mức suýt nữa thét lên.

Một người phụ nữ nằm ngang trên thảm, trên người mặc bộ lễ phục hôm qua cô mặc, mặt vặn vẹo nhìn ra phía cửa, ánh mắt trừng lớn.


Da thịt cả người đen sẫm, tử trạng vô cùng thê thảm.

“Đừng nhìn.” Hứa Cung Diễn vỗ về, kéo Dương Yến qua, để cô úp mặt vào trong ngực mình.

Trước mắt Dương Yến đen kịt, dần bình tĩnh lại, biết anh ta đang bảo vệ cô, cảm giác buồn nôn bị đè ép xuống.

Đến Bác Nội Nhĩ cũng bị dọa sợ, nhanh chóng bĩnh tĩnh lại, hỏi người làm kia: “Cô ta sao lai chết như vậy, có phải có bệnh tật gì không, các người không phát hiện ra ư?”

Người làm kia vội đáp: “Ông chủ, cuối năm khi chúng tôi kiểm tra sức khỏe, cơ thể mỗi người đều khỏe mạnh. Tôi, tôi cũng không biết cô ấy sao lại thành thế này.”

“Cô ta trúng độc rồi chết.” Hứa Cung Diễn nhìn lướt qua chiếc váy dạ hội trên người người làm, ánh mắt âm trầm đáng sợ: “Đây là chiếc váy hôm qua An An mặc, cô ta có lẽ thấy đẹp, muốn mặc thử.”

“Con nói, trên váy này bị bôi kịch độc?” Bác Nội Nhĩ quay đầu nhìn về phía Hứa Cung Diễn.

Hứa Cung Diễn gật đầu.

Sắc mặt Bác Nội Nhĩ âm trầm, tức giận nói: “Người làm chết tiệt này, dám tùy ý mặc quần áo chủ nhân! Gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình, nói cho anh ta tình trạng ở đây!”

Người làm lập tức đi làm.

Sau đó, Bác Nội Nhĩ cũng xuống tầng, ngồi xuống phòng khách, bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ.

Kỷ Gia Trí từ đầu tới cuối không nói câu nào, sau khi ngồi xuống, thấy ánh mắt Hứa Cung Diễn đối diện vẫn chăm chú nhìn anh, nụ cười của anh nhạt đi.

“Khúc Bạc Diên, tôi dù có bất mãn cô Dương, cũng sẽ không ra tay với cô ấy ở nhà.” Kỷ Gia Trí chậm rãi nói: “Một khi làm như vậy, chẳng khác nào đưa tôi vào tình thế bất lợi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui