Sau khi không đẩy được nữa thì cô bắt đầu đánh anh ta.
Hứa Cung Diễn dỗ dành, khi muốn cưỡng ép hôn cô thì trên mặt lại nhận được một cái tát.
Thấy cô chống lại mình như vậy, trong lòng Hứa Cung Diễn dâng lên một ngọn lửa không tên, khuôn mặt âm trầm dùng cà vạt trói hai tay cô lại, đè lên người cô.
Dương Yến dùng sức giãy giụa: “Anh không phải anh hai, tôi không muốn anh đụng vào! Anh đừng động vào tôi!”
“Anh muốn động vào em, em là của anh, là của anh.” Hứa Cung Diễn dùng lực miết cằm cô, gấp gáp hôn lên mặt cô: “An An, anh yêu em, chúng ta mãi không xa rời.”
Cho dù Dương Yến giãy giụa thế nào thì Hứa Cung Diễn vẫn đè cô xuống.
Anh ta không chú ý liền bị Dương Yến cắn một cái, môi dưới lập tức chảy máu.
Anh ta không hề để tâm mà vẫn tham luyến sự ngọt ngào và làn da non mềm của cô, ôm chặt lấy cô: “An An, sinh cho anh một đứa con có được không? Trai hay gái anh đều thích, anh sẽ là một người cha tốt.”
Chỉ cần họ có con thì cô nhất định sẽ ở lại bên anh ta.
Hứa Cung Diễn nghĩ như vậy thế là càng muốn có được cô hơn, anh ta căn bản không để sự la hét, giãy giụa của cô vào mắt, cưỡng ép mở hai chân thon dài của cô ra.
Anh ta hôn lên mặt, lên đôi môi đỏ của Dương Yến nhưng lại nếm thấy mùi vị mặn mặn, ngẩng đầu phát hiện ánh mắt cô mê mang, nước mắt đầy mặt, khoé mắt hồng hồng.
Động tác Hứa Cung Diễn dừng lại, nhìn dáng vẻ này của cô, trong lòng dâng lên cảm xúc khó chịu.
Anh ta sợ cô rời đi, muốn nhanh chóng có được cô nhưng không ngờ lại khiến cô khóc.
Hành động xấu xa anh ta làm hôm nay có khác gì người cha ‘cường thủ hào đoạt’ kia của anh ta chứ?
Hứa Cung Diễn đưa tay lên che mắt, khóc khóc cười cười nói: “Sao mình lại có suy nghĩ đen tối thế này? Mình chỉ muốn cô ấy yêu mình, ở lại bên mình thôi mà…”
Tình yêu là chuyện của hai người, cần phải hướng tới điều tốt đẹp, tha thiết.
Bản thân anh ta đã đủ thảm, anh ta không muốn sau khi con mình ra đời cũng bị chính mẹ ruột của mình dùng ánh mắt thù hận đối xử.
“Xin lỗi.” Hứa Cung Diễn hôn lên nước mắt cô rồi thay cô tháo cà vạt ở cổ tay, luôn miệng nói xin lỗi: “Anh làm em đau phải không? Anh xin lỗi.”
Tinh thần Dương Yên có chút mơ hồ nhưng vẫn kéo chăn lên che người, tư thái phòng bị.
Hứa Cung Diễn nhìn mà lòng đau xót.
Anh ta đứng lên, ngồi bên cạnh giường, muốn đưa tay vỗ về cô nhưng lại nhịn xuống, thấp giọng dỗ dành cô: “Anh sẽ không làm những chuyện kia với em nữa đâu, em ngủ đi.”
Dương Yến nắm chặt chăn, vẫn luôn nhìn chằm chằm anh ta, Hứa Cung Diễn cũng cụp mắt nhìn cô, không nhúc nhích.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy.
Sau đó Dương Yến ngáp một cái, không chịu được cơn buồn ngủ liền cuộn tròn người ngủ thiếp đi.
Hứa Cung Diễn đi lấy hòm thuốc, nhẹ nhàng kéo tay người con gái lại, nhìn vết đỏ hằn lên cổ tay cô do cà vạt tạo thành, vừa đau lòng vừa tự trách.
Anh ta cẩn thận xoa thuốc lên hai chỗ đỏ hồng ở cổ tay Dương Yến, cuối cùng, kéo tay cô tới bên môi hôn một cái.
“Xin lỗi em, sẽ không có lần sau đâu.”
…
Khi Dương Yến tỉnh lại thì hoàn toàn không biết gì về chuyện tối qua, cô chỉ cảm thấy cổ tay hơi đau, cũng không biết có phải là do lúc ngủ đã nằm đè lên hay không.
Cô ngủ dậy vẫn còn mơ mơ màng màng, sau khi nghe thấy tiếng chuông mới lần mò tìm điện thoại.
“Chị, Song Kỳ tới chỗ chị rồi!” Điện thoại vừa thông, giọng nói vô cùng sốt ruột của Thường Phúc liền truyền tới: “Em tra được chiều qua cô ấy bay tới nước F, cô ấy có gọi cho chị không?”
“Cái gì, sao cô ấy lại tới?” Dương Yên lập tức tỉnh táo lại, ngồi dậy: “Chiều qua có một số lạ gọi tới nhưng khi chị gọi lại thì không ai nghe máy.”
“Cô ấy có tìm tới chỗ chị ở không?”
“Không có.”
Dương Yến nghĩ tới chuyện mình gọi điện thoại trước đây, lập tức cảm thấy áy náy.
“Thẻ chị bị Kỷ Gia Trí đóng băng, muốn gọi cho em để mượn tiền, không ngờ lại là Song Kỳ nghe máy. Chị sợ cô ấy quá lo lắng cho chị nên đã nhờ tiểu tiên nữ giúp chị để ý cô ấy, không ngờ cô ấy vẫn lén đi tìm chị. Xin lỗi, chuyện này chị nên nói với em sớm hơn.”
Đầu bên kia điện thoại Thường Phúc thầm mắng một tiếng: “Chẳng trách cô ấy lại thúc giục em tới Kyoto làm việc, chỉ cần em đi thì cô ấy mới dễ dàng đi tìm chị! Chị tiếp tục gọi vào số kia đi, em sẽ tới nước F nhanh thôi.”
“Được, chị gọi luôn đây!”
Sau khi cúp điện thoại của Thường Phúc, Dương Yến định gọi vào số lạ tối qua.
Lúc này, một tin nhắn có kèm theo video gửi tới.
Cô nhìn tin nhắn kia, tim đập thình thịch, ngón tay cứng ngắc nhấn mở ra.
Một đoạn video gần sáu mươi giây, nhìn xong máu toàn thân cô dường như đông lại, đặc biệt là hai người được phóng đại lên trước ống kính kia.
Cô nhìn chằm chằm hai người, răng trên răng dưới đánh vào nhau cầm cập, hận không thể xông vào màn hình giết họ.
‘Ding’ một tiếng, lại một tin nhắn nữa được gửi tới.
Sau khi Dương Yến nhìn lướt qua địa chỉ một lượt liền không quan tâm gì nữa, chạy thẳng xuống nhà, kinh động đến Hứa Cung Diễn đang làm bữa sáng trong bếp.
“Sao vậy?” Hứa Cung Diễn hỏi.
Dương Yến dường như không nghe thấy, quơ chìa khoá xe trên bàn rồi chạy ra ngoài.
Thấy cô mặc quần áo ngủ mỏng manh, sắc mặt xám trắng, Hứa Cung Diễn liền ý thức được đã xảy ra chuyện, vứt công việc trong tay lại rồi đuổi theo, kéo cửa vị trí ghế phụ.
Dương Yến lên xe, đạp ga hết cỡ, chiếc xe lao nhanh trên đường tựa như hoả tiễn.
“Mau lên! Nhanh hơn chút nữa!” Cô dường như chê tốc độ không đủ nhanh, hung hăng đạp vào vô lăng.
Xe như muốn đâm vào hàng rào phòng vệ.
Hứa Cung Diễn lập tức nhào tới kéo vô lăng, hét bên tai cô: “An An, em bình tĩnh lại đi, nếu xe bị lật thì em có muốn cũng không đi được!”
Dương Yến dường như đã được anh ta gọi hồi thần, không còn mất khống chế nữa, cố gắng nắm lấy vô lăng nhưng nước mắt lại không kìm được tuôn rơi, ướt đẫm khuôn mặt cô.
Rất nhanh, xe đã đỗ bên đường một khách sạn nào đó.
Dương Yến đến xe còn chưa đỗ đã vội vàng đi xuống, sắc trời rất âm trầm, gió lạnh thấu xương thổi bay váy nhưng cô lại chẳng hề để tâm, loạng choạng đi vào khách sạn.
Hứa Cung Diện đuổi theo sau.
Hai người vừa vào khách sạn, Dương Yến liền nhìn thấy mấy người đàn ông đi tới trước mặt.
Người đi đầu là Phương Tinh Nghị, quần áo trên người anh nhăn nhúm nhưng anh vẫn bình tĩnh, tỉnh táo như thường ngày, có điều thần sắc lại rất tiều tuỵ, trong lòng đang ôm một người được áo vest rộng lớn bọc lại.
Dương Yến nhìn anh, lại nhìn người đằng sau chiếc áo vest, đôi chân nhỏ nhắn thon dài, mắt cá chân bên phải có hình xăm giống với hình trên cổ Thường Phúc, cả người co mềm nhũn tựa như đứng không vững.
Hứa Cung Diễn muốn dìu cô lại bị cô dùng lực hất tay anh ta ra, bước chân lảo đảo tiến lên trước.
Phương Tinh Nghị dường như cũng phát hiện ra Dương Yến, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào cô, sâu không thấy đáy, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc nào dường như cô chỉ là một người xa lạ.
Trong lòng Dương Yến buồn phiền, hoảng loạn, giọng cô khàn khàn: “Anh hai.”
“An An, em khoác thêm áo vào đi.” Hứa Cung Diễn tiến lên, cởi áo khoác ra cưỡng ép phủ lên người cô.
Ánh mắt Phương Tinh Nghị chuyển qua, như một cái gai nhìn chằm chằm Hứa Cung Diễn.
Hình ảnh nam nữ dây dưa trong đoạn video mười hai tiếng trước điên cuồng hiện lên trong đầu Phương Tinh Nghị khiến đầu anh như muốn nổ tung, hận nghiến răng nghiến lợi.
Anh nhiều lần mềm lòng cho người phụ nữ này cơ hội, đợi cô trở về bên mình nhưng cô lại đặt lòng tự tôn và tình cảm của anh xuống chân mà chà đạp!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...