"Lục Văn Thù, anh đừng tùy tiện thế chứ!"
"Bây giờ không được sao?"
"... Anh cút đi tắm đi!" Lâm Thanh Dung bị vẻ không biết xấu hổ của anh khuất phục, hạ giọng: "Tầng hai không chỉ có một mình chúng ta, anh không biết xấu hổ nhưng em biết."
Lục Văn Thù đòi hỏi: "Vậy em đừng cứ gọi tên anh mãi thế, đổi thành tên thân mật hơn đi."
"Anh cũng có thể gọi tên em mà!"
"Vậy thì quá xa cách rồi." Lục Văn Thù vừa nói lại vừa hôn cô, ngửi mùi hương thuộc về cô: "Em là bảo bối, tiên nữ, tâm can của anh... Vợ của anh."
Lâm Thanh Dung bị anh chọc ghẹo, trong lòng rung động, tai ửng đỏ cả lên: "Anh, anh đi tắm đi."
"Vậy em gọi anh một câu trước đã."
"Lục Văn Thù."
Lục Văn Thù buồn cười nhìn cô: "Đúng là không có lương tâm, lại gạt anh như thế?"
"Văn Thù?"
"Đổi tiếp cái khác đi." Lục Văn Thù nắm mười ngón tay của cô, trượt dần từ eo xuống, nhìn mặt cô dần đỏ lên, hầu kết chuyển động: "Đổi thành một cái anh thích nghe đi."
Lâm Thanh Dung thở gấp, vẻ ửng hồng lan từ tai ra toàn thân.
"Anh, anh đúng là không biết xấu hổ!"
"Ừ?"
Lâm Thanh Dung giãy dụa vài cái, toàn thân đầy mồ hôi, khóe mắt ửng hồng nhìn anh chằm chằm, đối diện với cô là ánh mắt tràn ngập vẻ thâm tình và cưng chiều, khiến phòng tuyến cuối cùng trong lòng cô cũng sụp đổ.
Cô nhỏ giọng nói: "Anh yêu."
Lục Văn Thù nghe được hai chữ kia thì ánh mắt càng nóng cháy hơn.
Anh lại giả vờ không nghe được, cúi người cố tình hỏi cô: "Em yêu gọi lại lần nữa đi, vừa rồi anh chưa nghe được."
Lâm Thanh Dung dùng đầu đụng vào anh một cái, cả giận: "Anh nghễnh ngãng thì đáng đời! Mau đi tắm đi!"
Lục Văn Thù ôm cô vào lòng: "Đợi lát nữa rồi tắm."
"Anh không biết xấu hổ!"
"Theo đuổi vợ chắc chắn không cần biết xấu hổ." Lục Văn Thù cười hì hì: "Nếu biết xấu hổ thì làm sao theo đuổi được em đây?"
"..."
Lại lăn qua lăn lại dây dưa một phen, toàn thân Lâm Thanh Dung đỏ cả lên.
Cô đạp Lục Văn Thù sang bên kia giường, dùng ánh mắt đe dọa không cho phép anh qua đây, hít một hơi, hỏi Lục Văn Thù: "Tổng giám đốc Phương có biết không?"
"Em muốn nói chuyện nào?"
"Chuyện Song Kỳ nhờ anh tra số điện thoại."
"Gần đây tâm trạng anh hai không tốt, anh cũng không muốn làm tốt thí." Lục Văn Thù vẫn sinh lực dồi dào như trước: "Hơn nữa đây là chuyện giữa Song Kỳ với Thường Phúc, nếu cậu ta thật sự có người bên ngoài thì anh sẽ không tha cho cậu ta đâu."
Anh nói rồi quay người lại, dùng tay chống cằm nhìn Lâm Thanh Dung: "Em yêu, em đừng để ý đến những chuyện nhàm chán này, ngày mai là sinh nhật anh, em định tặng gì cho anh thế!"
Lâm Thanh Dung hừ một tiếng: "Không phải em đã tặng một bông hoa hướng dương cho anh rồi à!"
"Đó là quà giáng sinh, không tính."
"Thế anh muốn cái gì?"
"Em yêu, anh muốn em tặng quà, nếu anh nói thì sẽ mất vui." Lục Văn Thù cong tay búng nhẹ một cái vào trán cô: "Nhưng tình huống đặc biệt thì có thể châm chước một chút."
Anh liếc nhìn xuống phía dưới.
Lâm Thanh Dung biết anh có ý gì, lập tức kéo chăn che mình kín mít, ngắt lời anh: "Không được nhìn! Đi ngủ, ngày mai nhất định em sẽ chuẩn bị quà cho anh."
"Em yêu, em chắc chắn là quà em tặng, là thứ mà anh muốn sao?"
"Thích hay không thì tùy anh, cút!"
Lâm Thanh Dung bị dày vò lâu như vậy, vừa mệt lại vừa buồn ngủ, liếc anh một cái rồi quay lưng ngủ.
Lục Văn Thù cười cười chọc ghẹo, không biết xấu hổ dò đến, kéo cô vào lòng, mặc kệ cô giãy dụa thế nào cũng không buông, thẳng đến tận lúc cô ngủ trong lòng mình.
Anh thật sự là quá yêu cô rồi.
*
Khi Lâm Thanh Dung tỉnh lại, bên cạnh đã không còn Lục Văn Thù nữa, xem ra anh đã sớm đi đến công ty rồi.
Cô chạy vào phòng tắm, nhanh chóng đổi sim khác rồi gọi vào số điện thoại trên giấy.
Điện thoại di động và sim Dương Yến dùng khi ở nước ngoài đều là cô mua nên cô biết số điện thoại.
Rất nhanh đã có người nghe, Lâm Thanh Dung thấp giọng hỏi: "Yến Yến?"
"Tiên nữ, sao cậu lại gọi tới?" Dương Yến rõ ràng đang kinh ngạc.
Lâm Thanh Dung thấy là Dương Yến tự nghe điện thoại thì biết cô không có chuyện gì, thờ phào: "Không phải cậu gọi điện cho Tưởng Song Kỳ sao? Con bé đến tìm Lục Văn Thù nhờ tra vị trí của cậu, tớ còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì?"
"Tớ vốn định gọi cho Thường Phúc, không ngờ con bé lại nghe điện." Dương Yến đáp: "Kỷ Gia Trí ra tay, khóa được cả thẻ của tớ, tớ sợ anh ta sẽ hại Song Kỳ nên cúp luôn điện thoại."
Lâm Thanh Dung ngạc nhiên: "Anh ta lợi hại đến vậy sao?"
Dương Yến thở dài: "Đúng, không chỉ thẻ của tớ, anh ta còn đóng băng cả thẻ của Hứa Cung Diễn luôn rồi, giấy tờ tùy thân của Hứa Cung Diễn cũng bị anh ta động tay chân, bây giờ chúng tớ bị kẹt ở nước F rồi."
"Tớ qua đó tìm hai người."
"Tớ và Hứa Cung Diễn không sao, chỉ là không có tiền mà thôi." Dương Yến từ chối: "Tớ không muốn liên lụy đến cậu."
"Dương Yến, nếu cậu còn coi tớ là bạn thì đừng có nói mấy lời như thế." Lâm Thanh Dung cả giận: "Có phải cậu thấy tớ vô dụng, không thể giúp gì cho cậu không?"
"Không phải..."
"Không phải là được rồi." Lâm Thanh Dung lưu loát hỏi: "Trong thẻ của tớ còn 900 triệu, có đủ không? Cậu dùng danh nghĩa của người khác làm một cái thẻ, mấy ngày nữa tớ sẽ chuyển tiền tới."
"Được rồi." Dương Yến không biết nói cái gì cho phải: "Tiên nữ, làm phiền cậu rồi."
Lâm Thanh Dung cười nói: "Có gì đâu, có thể giúp cậu một tay, tớ mừng còn không kịp. Cậu mau làm thẻ đi rồi gửi số tài khoản cho tớ, tớ sẽ đến ngân hàng chuyển khoản cho cậu."
Dương Yến ừ một tiếng, lúc cúp điện thoại còn dặn dò: "Có Thường Phúc ở đó, chắc chắn Song Kỳ sẽ không đi nước ngoài được, chỉ sợ con bé sẽ làm trò gì đó, cậu để ý con bé giúp tớ nhé."
"Tớ biết rồi, cậu yên tâm đi!"
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Lâm Thanh Dung nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo rồi xuống lầu.
Mẹ Lục đã tự làm xong bữa sáng, thấy cô xuống dưới thì cười bắt chuyện: "Thanh Dung dậy rồi hả? Nào, bác đã nấu cháo hạt sen bách hợp, mau ăn cho nóng."
"Cám ơn bác gái." Lâm Thanh Dung thấy bà định đưa bát cháo cho mình thì vội vàng nhận lấy rồi ngồi xuống cạnh bàn ăn.
Cô vừa ăn cháo vừa hỏi: "Bác gái, bác có muốn cháo đem một phần cho Văn Thù không?"
"Đây là bác đặc biệt nấu cho con, đồ ăn cho nó đã có người giúp việc làm rồi." Mẹ Lục khoát tay, dịu dàng nhìn cô.
Ánh mắt tha thiết của bà khiến Lâm Thanh Dung rất ngại, trong lòng lại nảy sinh chút hổ thẹn.
Mẹ Lục thực sự quá tốt khiến cô không chịu nổi.
Mẹ Lục nhẹ nhàng nói: "Thanh Dung à, con muốn độc lập, có công việc riêng của mình là chuyện tốt, nhưng hôm nay Văn Thù cũng vừa qua hai mươi bảy tuổi rồi, có một số chuyện hai đứa nên suy nghĩ thêm một chút."
Khuôn mặt Lâm Thanh Dung dần đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Con.. con biết."
"Vậy khổ cực cho con rồi." Mẹ Lục vỗ vỗ vào tay cô: "Đúng rồi, lúc nào ba mẹ con rảnh, mời bọn họ tới đây chơi nhé. Văn Thù đúng là không chú ý gì hết, hai đứa đính hôn rồi mà mấy lần bác giục nó đến nhà con là nó lại kêu bận chuyện công ty, công ty có quan trọng bằng bố mẹ vợ không!"
Sắc mặt Lâm Thanh Dung có chút khó coi, nhưng nhanh chóng che giấu đi, chậm rãi nói: "Ba mẹ con đã đi nước ngoài rồi, cũng khá là bận rộn, bọn họ cũng rất hài lòng với Văn Thù, bác đừng lo lắng."
Mẹ Lục gật đầu: "Vậy thì tốt rồi."
Lâm Thanh Dung dùng xong bữa sáng thì vội vã ra ngoài, mẹ Lục thấy khăn quàng cổ của cô vẫn còn ở trên mắc áo, định cầm ra đưa cho cô thì đã không thấy bóng dáng Lâm Thanh Dung đâu nữa rồi.
"Còn sớm như vậy mà vội vàng ra ngoài đến nỗi không đem cả khăn quàng theo." Mẹ Lục treo lại khăn quàng lên mắc.
Lúc này, người giúp việc dọn dẹp trên tầng hai đi xuống.
Người giúp việc đi đến chỗ mẹ Lục, nghi hoặc: "Bà chủ, thân thể mợ chủ không khỏe sao?"
"Sao vậy?" Mẹ Lục thấy người giúp việc hỏi thế thì khẩn trương: "Cô nói thì tôi mới nhớ, mấy ngày nay đúng là sắc mặt của con bé không tốt lắm, như kiểu đang bị ốm vậy."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...