Nam Thần Nhà Tôi

Lâm Thanh Dung run sợ, cô không thể nhẫn tâm từ chối được.

Cuối cùng cô gật đầu: “Được.”

Lúc này điện thoại cô vang lên, tạo cơ hội để cô đi xuống, là Tống Tịnh Hòa gọi tới, cô bảo Lục Văn Thù cứ ăn đi, còn mình đi qua một bên nghe điện thoại.

Tống Tịnh Hòa hỏi: “Chị nghe trợ lý Tư nói, Tư Ngôn và Yến Yến đã nảy sinh vấn đề, có chuyện gì thế?”

“Em cũng không biết, hình như hai người chia tay rồi.” Chuyện đó càng ít người biết càng an toàn, Lâm Thanh Dung ra vẻ mình cũng không biết: “Giờ em cũng không biết Yến Yến đang ở đâu?”

“Hả, sao lại thế…”

Ánh mắt Lâm Thanh Dung lóe lên, cô nhỏ giọng hỏi: “Đây là chuyện tình cảm của họ, chúng ta không tiện nhúng tay vào. Chị và con chị có bị dị ứng lông mèo không, mèo của Yến Yến vẫn ở trong căn hộ, em sợ em không chăm sóc được, muốn nhờ chị chăm sóc nó đến khi Yến Yến trở về.”

Cô sợ mình sẽ bỏ chạy giữa chừng, không thể gọi cho Tống Tịnh Hòa.

Dương Yến và Hứa Cung Diễn đi nước F, trong khoảng thời ngắn sẽ không về được, mèo Ragdoll phải nhờ người khác chăm sóc.

“Được đó, Trường Bình rất thích mèo.” Tống Tịnh Hòa đồng ý rất sảng khoái, nhưng lại hơi lo lắng: “Có điều, Yến Yến biến mất, Tư Ngôn không lo lắng sao?”

“Có chứ. Yến Yến nói có chuyện gì sẽ gọi điện cho em.”

Tống Tịnh Hòa đáp lại: “Được, vậy đến lúc đó nhớ nói cho chị biết, chỉ cần chuyện chị có thể giúp, chắc chắn sẽ giúp.”

“Nhất định rồi.”

Cúp máy, Lâm Thanh Dung quay lại ngồi trên ghế sofa.


Lục Văn Thù tò mò hỏi: “Chị dâu gọi à?”

“Ừm, Trường Bình nói thích thú cưng, em nhờ bọn họ đến đón Ragdoll của Yến Yến về chăm sóc.” Lâm Thanh Dung nói: “Em sợ mình không thường xuyên về nhà, nó sẽ xảy ra chuyện mất.”

Lục Văn Thù ngẩng đầu nhìn cô: “Có phải em muốn giao phó chuyện này xong sẽ chạy trốn?”

Trong lòng Lâm Thanh Dung hoảng hốt, đấm mạnh vào người anh, không vui nói: “Này, em là người không có đạo đức như thế ư? Không phải tại anh không thích lông rụng của thú cưng à! Nếu anh nói vậy, em sẽ về căn hộ sống, đỡ mất công chăm sóc anh, còn bị anh nghĩ thành người xấu, thật quá đáng!”

“Không phải vì anh sợ sao?” Lục Văn Thù nắm tay cô, nở nụ cười: “Được rồi, anh sai rồi, tối nay về anh sẽ nấu cơm tối cho em, được chưa?”

“Hừ, cái gọi là cơm tối của anh đến heo cũng không ăn được!”

Vẻ mặt Lục Văn Thù tràn đầy đau khổ: “Bảo bối đừng như thế, anh rất có thiên phú nấu ăn, chỉ là em chưa phát hiện ra thôi.”

“Ây ya, em không nói chuyện với anh nữa, em phải đi làm đây.” Lâm Thanh Dung giành lấy chén trong tay anh, nhanh chóng thu dọn lồng giữ nhiệt, định đứng dậy.

Lục Văn Thù kéo tay cô.

Anh rất sợ mình vừa buông tay cô sẽ chạy mất, dù sao thì cô cũng báo thù rồi, không còn gì lưu luyến nữa.

Có phải cô nói yêu anh là gạt anh không?

Lâm Thanh Dung quay đầu nhìn anh: “Anh buông tay ra đi, nếu em không đi làm sẽ trễ mất!”

“Tiểu tiên nữ, em vất vả rồi.” Lục Văn Thù nắm chặt tay cô một lát rồi từ từ buông ra: “Em nhất định phải nhỡ kỹ, anh yêu em, luôn ở bên em.”

“Em biết rồi.” Lâm Thanh Dung cố gắng rút tay mình ra: “Anh đừng nói mấy lời buồn nôn nữa.”

Đúng lúc thư ký gõ cửa, hình như có việc, Lâm Thanh Dung nhanh chóng rút tay mình ra rồi chạy đi, lúc mở cửa đối mặt với thư ký thì uyển chuyển nói: “Bên trong hơi bừa bộn, cô tìm mấy công nhân vệ sinh tới dọn dẹp một lát.”

Cô tìm mấy công nhân vệ sinh ư?

Cô thư ký nhìn dáng vẻ của Lâm Thanh Dung, hình như suy nghĩ lệch lạc rồi, với chức trách của một thư ký, cô kiềm nén sự tò mò trong lòng, bình tĩnh đáp một tiếng.

Nhận được sự cho phép đi vào của tổng giám đốc, thư ký mới phát hiện văn phòng bị đập phá, cô hít sâu một hơi, rồi nhìn Lục Văn Thù đang ngồi trên sofa, cúi đầu xuống, áp suất không khí rất thấp.

Thư ký lặng lẽ đặt tài liệu xuống, rồi đi ra ngoài gọi điện bảo nhân viên vệ sinh lên quét dọn.

Cô không dám hỏi điều gì cả.

*

Tống Tịnh Hòa đã hẹn thời gian với Lâm Thanh Dung, khi nhận được chìa khóa từ chuyển phát nhanh thì muốn tới căn hộ đón mèo, trên đường đi đón thì Trường Bình gọi tới nói, muốn đi đón mèo cùng cô.

Cô liền dẫn thằng bé đến chung cư đón mèo.

Đã mấy ngày rồi trong căn hộ không có ai, sàn nhà đã có bụi, Ragdoll đang làm ổ trên sofa, không hề sợ người lạ với Tống Tịnh Hòa và Trường Bình khi bước vào cửa.


Ragdoll chân ngắn ngủn đi tới đây, đùng một phát đã ngã vào chân Trường Bình.

Cậu bé ngồi xổm xuống vuốt lông nó, trông rất thích thú: “Mẹ ơi, đây có phải mèo dì nuôi không ạ?”

“Đúng vậy, dì không ở đây nên chúng ta chăm sóc nó một khoảng thời gian.” Tống Tịnh Hòa mở chuồng mèo ra rồi đặt nó vào: “Về nhà con phải chăm sóc nó thật tốt.”

“Mẹ yên tâm, mèo của dì cũng là mèo của con, con nhất định sẽ chăm sóc thật tốt!”

“Con còn nhỏ như vậy đã biết lấy lòng người khác rồi.” Tống Tịnh Hòa dí vào trán cậu bé: “Nghe nói con luôn nhớ nhung đến tiểu bảo bảo mà dì sinh ra sao?”

Trường Bình nói với khí thế hùng hổ: “Con sợ sau này đi lính sẽ không tìm được vợ, cho nên xác định thông gia từ bé.”

“Ngộ nhỡ dì sinh con trai thì sao?”

“Vậy, vậy thì dì sẽ sinh thêm một em bé nữa.” Cậu bé ngẫm nghĩ rồi nói: “Chắc chắn dì sẽ không sinh một em, nếu không thì vẻ đẹp của dì sẽ không có ai kế thừa, rất đáng tiếc.”

“Con đúng là có không ít suy nghĩ ranh ma.” Tống Tịnh Hòa lắc đầu: “Con không giống mẹ, cũng chẳng giống ba, mẹ nghi ngờ con có phải con ruột của mẹ không?”

Trường Bình nói: “Chắc chắn rồi! Nói không chừng tính ẩn trốn của ba đã bị con kế thừa rồi.”

Tống Tịnh Hòa nghe vậy thì dở khóc dở cười.

Lúc xách mèo ra khỏi căn hộ, Trường Bình hỏi: “Mẹ ơi, Tết nay ba thật sự trở về sao?”

“Ây ya, con không nói mẹ cũng quên mất!” Tống Tịnh Hòa vỗ đầu, gần đây Tống thị bận rộn, cô quên nói chuyện này với Ngự Văn Đình rồi: “Ba con về rồi, đang ở Nam Thành đó.”

Mắt Trường Bình sáng lên ngay: “Thật ạ?”

“Thật đó, mẹ không lừa con đâu.” Tống Tịnh Hòa xoa đầu cậu bé mỉm cười: “Nếu ba nhìn thấy con chắc chắn sẽ bị sốc. Để mẹ gọi ba con cùng nhau ăn tối.”

“Vậy mẹ mau nói với ba đi.” Mấy năm nay, cậu bé chưa được gặp ba mình, lần này biết sắp được gặp ba, cậu bé cực kỳ hưng phấn, giục cô mau gọi điện thoại.

Tống Tịnh Hòa mỉm cười, lấy điện thoại ra gọi cho Ngự Văn Đình.


Trường Bình ở bên cạnh nín thở.

Điện thoại được nghe máy rất nhanh, Ngự Văn Đình mở miệng trước: “Có chuyện gì thế?”

“Tối nay anh tới nhà em ăn cơm đi.” Tống Tịnh Hòa nhìn con trai mình rồi nói: “Em chuẩn bị cho anh một ‘món quà lớn’.”

Ngự Văn Đình không trả lời ngay.

Tống Tịnh Hòa không thấy anh trả lời thì tim thắt lại: “Mẹ anh gây khó dễ anh à?”

“Không phải.” Giọng nói Ngự Văn Đình tràn đầy bất đắc dĩ và lo lắng: “Ba anh bị thương ở XL Châu Á.”

“Có nghiêm trọng không?”

“Không nghiêm trọng, nhưng bộ đội phân tán, anh phải qua đó hỗ trợ, có lẽ sẽ ở đó một khoảng thời gian.” Ngự Văn Đình nói lời xin lỗi: “11 giờ anh bay rồi, không thể ăn tối cùng em được.”

Tống Tịnh Hòa nhìn đồng hồ.

Hiện tại là 10 giờ.

Cô hỏi: “Anh đang ở sân bay Nam Thành à?”

“Ừm.”

“Anh đợi em một lát!” Tống Tịnh Hòa nói xong thì cúp máy, kéo Trường Bình chạy về xe: “Ba con sắp rời nước rồi, giờ mẹ sẽ dẫn con ra sân bay.”

Tình thế trong XL Châu Á rất căng thẳng, lần này Ngự Văn Đình đi, không biết đến khi nào mới về được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui