Nam Thần Nhà Tôi

Điện thoại di động trong tay cô rơi bộp xuống đất.

Dương Yến ngơ ngác đứng ở đó.

Sự suy đoán bấy lâu nay lúc này đã trở thành sự thật, khiến trong lòng cô sục sôi lửa giận, nhưng lại không thể làm gì.

Giây phút đó trong đầu cô hoàn toàn trống rỗng, không biết bản thân nên làm gì.

Tay chân Dương Yến lạnh buốt. Cô ngơ ngác đứng đó một hồi. Sau đó cô hít thật sâu, cố gắng dằn lòng xuống, nhặt điện thoại chưa tắt từ dưới đất lên.

Cô đưa điện thoại lên sát tai, giọng bình tĩnh: "Chị đang nghe đây, em nói tiếp đi."

Quan Thường Phúc nói: "Em đã điều tra người trước đây từng làm việc ở trang trại của nhà Kexil. Người đó nói Thu Hiểu Diệc đã từng kết hôn với Bonaire, nhưng không hạnh phúc, hơn nữa còn là do Bonaire trói buộc bà ấy ở bên cạnh ông ta."

"Sau đó, Thu Hiểu Diệc đã sinh một đứa bé... Lúc bà ta ra ngoài, chiếc xe đột nhiên nổ tung, tất cả mọi người đều nói bà ta đã chết, nhưng bỗng nhiên lại thấy bà ta chạy thoát ra khỏi đám cháy..."

Quan Thường Phúc dừng lại một lát, sau đó nói tiếp: "Thu Hiểu Diệc được Miya Khang Bình cứu thoát, đưa về Nhật Bản. Em điều tra được một thẩm mỹ viện tư nhân ở bên Nhật Bản có ghi lại một khoản chi khổng lồ của Miya Khang Bình..."

"Trong đầu bà ấy có máu bầm đè lên dây thần kinh, rất có thể bà ấy đã mất trí nhớ." Nghe đến đây trên cơ bản Dương Yến đã biết: "Miya Khang Bình đã đổi họ cho bà ta rồi cưới bà."

Miya Diệc nhớ tới bộ trang sức châu báu của chồng bà ấy tặng, vì vậy khi thấy được chiếc nhẫn kia bà mới kích động đến thế.

Quan Thường Phúc ừ một tiếng, thấp giọng nói: "Bà ấy có một đứa con gái chung với Miya Khang Bình, tên là… Miya Maiko. Tổng giám đốc Phương là anh em cùng mẹ khác cha với cô ấy."


"Chuyện này quá buồn cười, thật sự quá buồn cười mà!" Dương Yến cắt ngang lời cậu, cô ngồi sụp xuống, dở khóc dở cười: "Tại sao lại như vậy?"

Cô nghĩ tới mối quan hệ của Phương Tinh Nghị và Hứa Cung Diễn, nhưng không nghĩ tới lại là như vậy.

Dương Yến bỗng cảm thấy rất khó chịu, hốc mắt không nhịn được chua xót, giọng nói cũng khàn đi: "Chị thật hối hận, giá như chị đừng bảo em điều tra chuyện này thì tốt biết bao."

Thật quá hoang đường!

Quan Thường Phúc nói: "Những chuyện này được che giấu rất kỹ, em tốn rất nhiều thời gian và công sức mới điều tra ra được. Mọi tài liệu đều đang nằm trong tay em, em đốt hết đi thì chỉ có chị và em biết thôi."

"Miya Diệc cũng biết." Dương Yến gằn giọng: "Bà ta đã đến cửa hàng tìm mẹ mấy lần rồi. Chắc chắn bà ta đã phẫu thuật lấy máu bầm ra, và đã khôi phục trí nhớ rồi."

Chả trách ngày đó Miya Diệc đưa bùa bình an cho cô, ánh mắt lại hèn mọn như vậy.

"Bà ấy sẽ nói ra sao?"

Dương Yến lạnh nhạt nói: "Chắc là không."

Miya Diệc khôi phục trí nhớ, biết được Phương Tinh Nghị là con trai của mình, lại không dám đến nhà họ Phương, không dám tìm Phương Tinh Nghị, chỉ có thể tìm đến cô, âm thầm theo dõi cô.

"Vậy thì không sao đâu." Quan Thường Phúc trầm giọng nói: "Em sẽ hủy hết tài liệu này. Nếu em biết trước chị không chịu nổi chuyện này em sẽ không nói ra đâu. Em xin lỗi."


Dương Yến nhìn xuống sàn nhà, nói: "Là chị bảo em điều tra, nếu có lỗi thì cũng là lỗi của chị. Em hủy hết tài liệu rồi thì sẽ không còn chuyện gì nữa."

Quan Thường Phúc ừ một tiếng: "Chị, những chuyện này cũng không thay đổi được gì. Tổng giám đốc Phương vẫn là tổng giám đốc Phương, anh ấy có quan hệ máu mủ với bọn họ nhưng cũng không khác gì người xa lạ."

"Chị biết rồi. Chị cúp máy đây."

Dương Yến run lập cập nhấn nút tắt điện thoại. Tuyến lệ giống như mất khống chế lặng lẽ chảy ra ngoài. Nền gạch men dưới chân rất nhanh đã nhòe đi.

Cô rất khó chịu gần như không thở nổi, ước gì có thể vứt hết thảy những chuyện kia ra khỏi đầu.

Rõ ràng hai người vốn không liên quan gì đến nhau, sao lại là anh em?

"Dương Yến."

Dương Yến mơ hồ nghe được có người đang gọi mình, tiếng gọi càng lúc càng rõ ràng. Cô ngẩng đầu lên, thấy mẹ Dương và Lâm Thanh Dung đang đi về phía mình.

Cô vội vàng lau khô nước mắt, đứng lên.

Mẹ Dương nhìn ra được cô đã khóc, vội hỏi: "Con gái ngoan, sao con khóc?"


"Con không sao." Dương Yến gượng cười, nhìn Lâm Thanh Dung, hỏi: "Sao cậu lại đến đây?"

Dường như Lâm Thanh Dung đến đây rất vội, nên vẫn còn đang thở dốc. Vẻ mặt cô ấy hơi nghiêm nghị nói: "Tớ gọi cho cậu đều báo bận nên mới gọi cho bác Dương, sau đó đến bệnh viện tìm cậu. Dương Yến, tớ có chuyện muốn nói."

Mẹ Dương nói: "Mẹ đã lấy thuốc xong rồi, trong người cũng khỏe hơn. Mẹ về trước đây, các con cứ ở đây nói chuyện đi."

"Con đưa mẹ ra ngoài gọi taxi."

"Không cần đâu. Từ chỗ này ra đến đại sảnh chỉ có mấy trăm mét. Mẹ cũng đâu có già." Mẹ Dương vỗ mu bàn tay Dương Yến, không cho cô cơ hội phản bác, liền cầm bịch thuốc rời đi.

Dương Yến dẫn Lâm Thanh Dung đến một góc vắng người trong phòng khách.

Cô mới vừa khóc xong, nên mũi vẫn còn bị nghẹt, giọng khàn khàn: "Cậu vội vã tìm tớ có chuyện gì thế?"

Lâm Thanh Dung liếc nhìn cô rồi im lặng một lúc, mới nói: "Có phải cậu rất tò mò, lúc tớ ở chung với cậu thì cậu vẫn chưa quen thân với tổng giám đốc Phương lắm, thậm chí còn không biết Lục Văn Thù, nhưng tại sao tớ lại muốn tiếp cận cậu, đúng không?"

Thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô ấy, trong lòng cô nhói lên một cái, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

"Hứa Cung Diễn?"

Lâm Thanh Dung ừ một tiếng, trầm giọng nói: "Khi đó bởi vì cái chết của ba mẹ và chị gái tớ, tớ đã bước tới đường cùng, suýt chút nữa thì tự sát. Anh ấy tìm đến tớ, nói có thể giúp tớ, tài trợ tiền bạc cho tớ."

"Anh ấy đưa cho tớ tư liệu và ảnh của cậu, bảo tớ ở bên cạnh cậu, cũng không mong muốn điều gì. Thỉnh thoảng tớ báo cho anh ấy một số động tĩnh của cậu, ngoài ra còn đi thăm dò tin tức của nhà họ Lục."

"Thì ra cậu là người của Hứa Cung Diễn." Dương Yến lẩm bẩm.


Cô cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Tại sao khi cô không quen biết với Lục Văn Thù mà Lâm Thanh Dung lại chịu ở chung với cô, thì ra đây chính là nguyên nhân.

"Xin lỗi, Dương Yến." Lâm Thanh Dung nói: "Cậu có thể đánh tớ, mắng tớ đã giẫm đạp lên lòng tin của cậu, nhưng tớ muốn nói với cậu một chuyện khác."

Trong vòng một giờ đồng hồ những tin tức mà Dương Yến nhận được gần như muốn ép vỡ cô.

Cô cố gắng chống đỡ, hơi lạnh lùng hỏi: "Cậu muốn nói chuyện gì?"

Lâm Thanh Dung nói: "Bên cạnh Hứa Cung Diễn có một vệ sĩ, tớ biết được một số tin tức từ chỗ anh ta, liên quan đến chuyện của cậu và Hứa Cung Diễn..."

"Cậu có biết tại sao năm đó Hứa Cung Diễn lại có hành động quá khích như vậy không?” Cô ấy ngừng lại, hắng giọng: "Bởi vì anh trai của anh ấy biết được anh ấy quan tâm cậu nên muốn giết cậu."

Vẻ mặt của Dương Yến hơi giãn ra.

"Bất cứ thứ gì Hứa Cung Diễn muốn, anh trai anh ta đều muốn hủy diệt. Lúc đó Hứa Cung Diễn vẫn chưa lấy được quyền thừa kế của Kexil, mối quan hệ lại không rộng, không bảo vệ cậu được nên mới diễn một vở kịch để cho người của anh trai xem, thành công để cậu rời khỏi anh ấy, khiến cho anh trai cho rằng hai người cãi nhau đến nỗi chia tay rồi."

"Tại sao anh ấy không nói với tớ..." Giọng nói của Dương Yến đã khản đặc, trong mắt sương mù mông lung: "Tại sao anh ấy phải chống đỡ mọi thứ một mình chứ? Anh ấy sợ tớ làm ra chuyện xấu gì sao?"

Lâm Thanh Dung lắc đầu: "Không phải như vậy, anh ấy không muốn cậu lo lắng, sợ hãi, muốn bảo vệ cậu. Dương Yến, cậu có biết anh ấy yêu cậu sâu đậm cỡ nào không? Cậu đúng là không hiểu gì hết."

"Miya Maiko là người anh trai anh ấy sắp xếp bên cạnh. Để có được quyền thừa kế của Kexil, anh ấy nhẫn nhịn hết thảy mọi chuyện, thậm chí còn uống vào mấy loại thuốc độc mãn tính kia..."

"Cái gì?" Cơ thể Dương Yến như nhũn ra, sắp đứng không vững, cô nhìn Lâm Thanh Dung chằm chằm.

"Anh ấy đến thành phố Nam Thành không chỉ để gặp cậu. Anh ấy cũng biết một loại thực vật tên gọi là Ixora có thể tái tạo tế bào trong cơ thể con người. Ixora có thể cứu anh ấy. Anh ấy ghen khi thấy cậu giúp đỡ tổng giám đốc Phương, nên đã hủy hết Ixora kia rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui