Nam Thần Nhà Tôi

Đầu điện thoại bên kia, Phương Tinh Nghị bật cười: "Mới được bao lâu mà đã không gọi anh hai nữa rồi?"

"Không gọi, lão tặc thích hợp với anh hơn."

"Gọi điện thoại muốn xem em ốm thế nào, nghe giọng em hình như đã khá nhiều rồi, không còn nghẹt mũi nữa." Giọng anh trầm thấp, hơi khàn khàn: "Anh hơi nhớ em rồi."

Tai Dương Yến ửng đỏ, cô hừ hừ: "Bất kỳ câu lạc bộ nào của Singapore cũng có người đẹp ngực lớn, anh và người ta vào đó bàn chuyện làm ăn sợ là mắt sắp bị người đẹp làm mờ rồi mà vẫn còn nhớ em sao?"

"Không đi cậu lạc bộ mà đi khách sạn Histon bàn, mười mấy người, chỉ có hai nữ phiên dịch: "Phương Tinh Nghị nghiêm túc nói, rồi khẽ cười: "Em đang trách anh không dẫn em theo phải không?"

"Em không hề nói thế, em ở nhà cũng rất vui vẻ."

Phương Tinh Nghị: "Bên này không lạnh, nhưng mưa phùn nhiều, không khí ẩm ướt, càng dễ cảm lạnh. Chờ sau này có thời gian, anh sẽ đưa em đến đây chơi."

"Lão tặc, anh làm việc gì trái với lương tâm sao?" Dương Yến cảnh giác hỏi: "Nếu không tại sao lại quan tâm em như vậy chứ? Cái này không phù hợp với tác phong của anh."

Phương Tinh Nghị bất đắc dĩ: "Em là vợ anh, anh không nên quan tâm em sao?"

"Em còn chưa gả!"

"Sính lễ cũng đã nhận rồi, gả hay chưa gả có khác gì nhau?"

Dương Yến nói không lại anh, lăn trên giường hai vòng, dứt khoát đổi đề tài: "Khi nào thì anh trở về?"

"Thứ ba tuần sau."


Thiếu hai ngày là đủ một tuần như trợ lý Tư nói.

Dương Yến ừm một tiếng, vuốt vuốt tóc: "Cho tiểu tiên nữ đi muộn mấy ngày đi, ba Lục vừa qua đời, Lục Thị đang loạn, cần anh Tư đi chủ trì cục diện. Anh ấy đã rất mệt mỏi rồi, bên cạnh cần có người động viên, hơn nữa, anh tùy tiện đưa người ra nước ngoài, bên anh ấy cũng sẽ hoài nghi."

Phương Tinh Nghị không đáp lại, chỉ nói: "Không phải anh Ba đã trở về sao, anh ấy cũng có thể trấn an anh tư mà."

"Cái đó làm sao có thể giống nhau chứ?" Dương Yến cao giọng, định giảng đạo lý với anh: "Nếu anh khó chịu, anh cảm thấy có em bên cạnh tốt, hay là có anh cả và anh ba bên cạnh thì tốt hơn?"

"..."

Anh không trả lời nhưng Dương Yến biết lựa chọn của anh, cô cười: "Xem đi, anh cũng biết để vợ tốt hơn, chắc chắn anh tư cũng nghĩ như vậy. Lục Thị của các anh ổn định lại, rồi để cho tiểu tiên nữ đi cũng được mà, hơn nữa cô ấy lại không tổn thương anh tư, anh rộng lượng chút không được sao?"

Bên kia truyền đến tiếng thở dài Phương Tinh Nghị: "Bà Phương thật nhanh mồm nhanh miệng, được, vậy thì chờ Lục Thị ổn định mới để họ chia tay êm đẹp, được chưa?"

Dương Yến cười hì hì nói: "Anh xem, thỉnh thoảng giúp đỡ người khác làm vài chuyện rất tốt mà? Anh thấy vui không?"

"Đang tha hương nơi đất khách quê người, có gì mà vui chứ?" Phương Tinh Nghị nói, giọng càng ngày càng trầm: "Anh hận giờ không thể bỏ công việc xuống, trở về ôm em một cái."

Dương Yến đỏ mặt, lầu bầu: "Anh đừng đùa cợt như mấy gã biến thái thế, ngủ đi anh! À, đúng rồi, anh xem có quà gì chơi vui, mang về cho cháu anh một cái, trong thời gian này, bận tang lễ của bác Lục nên cũng chưa đi thăm Trường Bình được, đến khi anh về mình cùng đi thăm nó."

Phương Tinh Nghị hỏi: "Chị dâu nói với anh cả rồi à?"

"Chắc nói rồi." Dương Yến tự suy đoán: "Khi đi Nhật Bản chơi, họ đã quay lại với nhau, chị dâu cũng không đến mức còn đùa ác, giấu diếm việc của Trường Bình nữa."


"Không hẳn." Phương Tinh Nghị nói: "Nếu anh cả biết mình có con trai, thì đâu còn mặt lạnh như vậy nữa, nói không chừng cả ngày đều bám dính lấy con mất."

Dương Yến nghĩ cũng đúng: "Để có dịp em hỏi chị dâu cụ thể."

"Bà Phương."

"Chuyện gì thế?"

Âm thanh thở dài của Phương Tinh Nghị truyền đến, mang theo chút bất đắc dĩ: "Anh cũng không còn nhỏ nữa."

Dương Yến hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, lỗ tai dán ở điện thoại lập tức nóng lên, lòng bàn tay đổ mồ hôi: "Chờ anh trở về hẵng nói đi, em buồn ngủ quá, em cúp máy nhé!"

Dứt lời cô nhanh chóng cúp điện thoại.

Dương Yến nằm trên giường nhớ lại lời Phương Tinh Nghị, tim đập loạn xạ, mặt nóng bừng.

Việc này khi ở Nhật Bản, Phương Tinh Nghị cũng từng nhắc tới.

Cô biết tuổi anh không nhỏ nữa, cô cũng rất thích trẻ con, hai người đã đến bước này, mọi việc đều sáng tỏ, không phải cô không sẵn lòng sinh con.

Dương Yến sờ lên bụng dưới bằng phẳng, nhớ lại lần ở làng du lịch, hai người không dùng biện pháp tránh thai, sau đó phát hiện việc này đều là chuẩn bị của Phương Tinh Nghị, còn cô không có ấn tượng gì.

Quá mất mặt!


Dương Yến trở mình, nhìn thấy toà thành kim cương trên sàn nhà, tỏa ánh sáng chói mắt trong bóng đêm.

Là món quà đầu tiên Phương Tinh Nghị tặng cô.

Nghĩ đến anh, Dương Yến mím môi cười, thầm nói: "Chờ anh trở về, rồi sinh một đứa đi!"

Dương Yến ở nhà nằm hai ngày, cảm cúm cũng sắp khỏi.

Vì chuyện Lục Thị, mấy ngày nay Lâm Thanh Dung đều ở chỗ Lục Văn Thù, ngược lại trợ lý Tư, cứ mười giờ đều kiên nhẫn đến tìm cô, thái độ làm việc rất chu đáo.

Dương Yến thuật lại lời của Phương Tinh Nghị cho trợ lý Tư, cầm văn kiện đập anh một cái: "Anh nhớ chưa, trong thời gian này đừng đi quấy rối tiểu tiên nữ, không có việc anh không thoải mái à?"

Trợ lý Tư vẻ mặt đau khổ nói: "Chuyện tốt thì để tổng giám đốc Phương làm, chuyện xấu thì để tôi làm, tôi là bia đỡ đạn mà? Tôi cũng không rảnh đến mức nông nổi muốn đưa cô Lâm xuất ngoại."

Đều tại tổng giám đốc Phương.

Dương Yến vui vẻ bóc vỏ hoa quả bỏ vào miệng, tám chuyện nói: "Anh và bạn học anh tiến triển thế nào rồi?"

"Rất tốt, tối qua chúng tôi cùng đi ăn cơm." Trợ lý Tư lập tức lên tinh thần: "Chúng tôi chọn nhà hàng theo sở thích của cô ấy, tôi còn tặng cho cô ấy một bó dạ lan hương."

"Anh khá lắm." Dương Yến liếc nhìn trợ lý Tư, tán dương: "Không tệ, mỗi một hành động đều khiến người ta dễ chịu. Tôi còn tưởng anh sẽ chọn hoa hồng đỏ."

Trợ lý Tư sờ mũi: "Trước đó tôi đã mua chín mươi chín bông hồng đỏ, nhưng mà thấy trên mạng xã hội, bạn cô ấy có đăng ảnh cô ấy cầm bó dạ lan hương chụp ảnh, nên tôi đoán cô ấy thích, nên vội đổi."

"..."

"Tối qua tôi đưa cô ấy về, cô ấy nói bữa tối khá ngon, hỏi tôi có nhớ cô ấy hay không?"

Dương Yến nói giọng khẳng định: "Cô ấy đồng ý để anh mời cơm, còn nhận hoa, để anh đưa cô ấy về nhà, còn thêm câu nói này, chứng tỏ cô ấy vẫn nhớ anh. Anh trả lời thế nào?"


Trợ lý Tư có vẻ hơi uể oải và bất đắc dĩ: "Tôi muốn nói với cô ấy, thuận tiện hỏi xem cô ấy có rảnh hay không, nào ngờ cô ấy có điện thoại, lập tức chào tạm biệt tôi rồi đi vào trong tòa chung cư."

Dương Yến muốn cười lại không dám cười.

Cuối cùng cô vỗ vỗ bả vai trợ lý Tư: "Không sao, có thể là ba mẹ cô ấy gọi tới, hãy tin tôi, chắc chắn cô ấy có ý với anh, lần sau lại tìm cơ hội hẹn cô ấy."

Nói xong, Dương Yến lấy áo khoác và khăn quàng cổ trên kệ áo xuống, quàng vào: "Tôi đến chỗ mẹ tôi, anh về công ty đi, nếu lão tặc gọi điện đến thì anh hãy liệu mà trả lời."

Trợ lý Tư có chút khó khăn: "Bà chủ, cái này không được đâu, tổng giám đốc Phương nhạy cảm như vậy, tôi sợ..."

"Anh ấy thông minh, nhưng anh cũng không ngốc." Dương Yến đẩy người đi ra, nhanh nhẹn khóa lại cửa: "Được rồi, tôi mang hai chai rượu mẹ tôi ủ cho anh."

Trợ lý Tư trong lòng cứ nhấp nha nhấp nhổm.

Rượu mẹ Dương tự ủ anh đã từng uống, ngon vô cùng.

Cuối cùng trợ lý Tư khuất phục, đi theo Dương Yến rời khỏi chung cư: "Có thể tiện thể cho tôi một phần thịt chân giò kho tàu không?"

"Cút."

Trợ lý Tư yên lặng một chút, rồi cầm điện thoại lên, vui vẻ nói: "Bạn gái của tôi rất xinh đẹp, bà xem chúng tôi có đẹp đôi không?"

Mặt Dương Yến đen lại.

Sao cô cứ cảm thấy gặp lại mối tình đầu, trợ lý Tư bỗng biến thành một gã si tình nhỉ?

Vẫn là trợ lý Tư ngày trước dễ thương hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui