Cuối cùng ba người đàn ông cùng nhau rời đi.
Dương Yến rất tò mò, đi hỏi Lâm Thanh Dung: "Cô tiên nhỏ, cô gần đây mới rời Văn Thù, biết trợ lý Tư vừa nãy nói với anh ta cái gì không?"
Lâm Thanh Dung lắc đầu: "Trợ lý Tư quá xảo quyệt, thanh âm rất nhỏ, tôi không nghe thấy cái gì cả."
Kỳ quái, mấy tên đàn ông này đi đâu vậy?
"Khả năng là có việc."
Tống Tịnh Hòa ngược lại không quan tâm những thứ này, rót đầy rượu đỏ trong ly Dương Yến: "Nói là nghỉ ra ngoài chơi, chuyện của công ty bọn họ cũng phải chú ý."
Nghe Tống Tịnh Hòa nói như vậy, Dương Yến cũng rất tán thành.
Lâm Thanh Dung từ từ đi qua, cười hì hì nói: "Chao ôi, tùy bọn anh thôi, chúng tôi nói chuyện một chút cũng được! Tống tổng công ty của các cô thiếu người sao, cô thấy tôi thế nào?"
"Thiếu, nhưng khẳng định là không cần anh."
"Tại sao vậy?" Lâm Thanh Dung móp méo miệng: "Tôi rất lợi hại, một người tương đương với dùng một nhóm đó."
Dương Yến liền cười nói: "Cô ấy đâu dám nhận anh, chính là tinh thần dính người kia của lão Tứ, anh đi đâu cậu tôi liền đi đó. Lão Tứ là người không đứng đắn, nhưng làm kinh doanh rất lợi hại."
"Đại ca có mấy mối quan hệ tốt, nhưng mà Phương Thị và Tống thị có một vài hạng mục là liên quan đến cạnh tranh, Phương Thị ở nước ngoài chính là người một nhà của lão Tứ, Nhị ca thế nào cũng phải giữ ở bên mình."
Tống Tịnh Hòa gật đầu tán thành.
Lâm Thanh Dung hừ nói: "Anh ta lợi hại cái rắm, cả ngày đầy đầu suy nghĩ đồi trụy háo sắc! Đảm bảo không cho phép ngày nào đó tham gia tiệc rượu gặp một cô gái gián điệp xinh đẹp, bị người ta câu dẫn, chuyện bí mật gì cũng đều nói ra hết.
"Ha ha ha, nói trúng tim đen rồi!" Dương Yến cười nghiêng ngả, trêu ghẹo nói: "Cô ghét bỏ lão Tứ như vậy, còn muốn kết hôn với cậu ấy để làm gì, này không phải là không hợp lý sao?"
Lâm Thanh Dung nâng má, thở dài: "Nhan khống* không có biện pháp, bị thân xác thối tha của anh ta mê hoặc."
*Nhan khống: nhan khống: ý chỉ những người cực độ coi trọng diện mạo, cho rằng con người lớn lên xinh đẹp mới là lẽ trời, những người này về cơ bản là rất thích nhìn diện mạo của người khác, lại càng thích nhìn ngắm những người đẹp, việc này hoàn toàn khác với khái niệm yêu.
"Lão Tứ thật là giỏi." Tống Tịnh Hòa nói ra lời thật lòng: "Là có bướng bỉnh, thích đùa, nhưng cái gì nên làm, cái gì không nên làm, cậu ta vẫn còn biết."
Cô liếc mắt nhìn Lâm Thanh Dung, khẽ cười nói: "Tôi đã thấy qua rất nhiều phú nhị đại, cái gì cũng chơi, ỷ vào nhà mình có của cải giàu có không kiêng nể gì cả, tuổi còn trẻ đã có phụ nữ bên ngoài, con riêng một đống.
"Tôi cũng có nghe nói." Dương Yến gật đầu: "Tin bên lề lúc trước của Lão Tứ tôi cũng có xem, anh ta thích siêu mẫu ngực bự chân dài khiến người ta có chút chán ghét, chẳng qua lúc cùng người khác yêu đương thì rất yên phận, sẽ không tự nhiên gây chuyện gì nữa, chia tay còn sẽ tặng cho một phần bồi thường, hoàn toàn kết thúc mới lại đi tìm người khác."
Tống Tịnh Hòa vung môi cười một cái: "Phải không vậy? Không nghĩ tới loại công tử như lão Tứ còn có lúc hồi tâm. Có thể đây là do người khác nói, một người muốn thay đổi hay không, phải gặp và nhìn một nửa kia."
Lâm Thanh Dung cảm giác trong lồng ngực có chút khó chịu.
Cô đối với lời nói của hai người Dương Yến cười nhạt, rất muốn nói với các cô: "Cái gì mà hồi tâm hay không, có cha như thế nào thì có con như thế nấy, đều là tên lừa đảo đùa giỡn tình cảm của phụ nữ."
Cuối cùng lại chỉ mấp máy môi
Dương Yến nhìn ra sắc mặt của Lâm Thanh Dung có cái gì đó không đúng, liền nắm lấy bả vai của cô: "Cô tiên nhỏ, một đoạn tình cảm có thể không tiếp tục, là phải xem đôi bên, anh ta nếu không tốt, cũng vì cô thay đổi rất nhiều, cô cần phải tin tưởng anh ta."
Tống Tịnh Hòa nói thêm vào: "Nếu như anh ta dám bắt nạt cô, chúng tôi sẽ có biện pháp đối phó anh ta."
"Các người..." Viền mắt của Lý Diệp Tư có chút ướt: "Năm nay tôi có vận lớn gì vậy, lại có thể quen biết hai người bạn tốt như các cô."
Dương Yến cười nói: "Cái này gọi là duyên phận tới rồi, ngăn cản cũng đỡ không được."
Lâm Thanh Dung nhìn Cô một cái, gắt gao cắn môi.
Quen biết với Tống Tịnh Hòa là ngoài ý muốn, trở thành bạn với Dương Yến, cũng là vì cô muốn báo thù, một tay bày kế, chỉ là không nghĩ tới, hai người thật sự thành bạn tốt.
Lâm Thanh Dung ở trong lòng lặng lẽ nói: Xin lỗi Dương Yến, lừa cô lâu như vậy.
Cô cúi đầu, Dương Yến không thấy được sự hổ thẹn chợt lóe lên trên mặt của cô, mà bưng lên ly rượu đỏ: "Dù sao chúng ta là ngày đầu tiên trở thành bạn tốt, chúc mừng một chút đi!"
"Nói rõ trước đã, chúng ta nếu như nghèo đi, tôi có thể không giúp đỡ." Tống Tịnh Hòa cũng giơ ly rượu lên: "Có việc gì cứ tìm tôi, tôi có thể giúp, liên quan đến tiền thì miễn đi."
"Ê ê, thực tế như vậy sao?" Dương Yến quay đầu nhìn cô, trêu ghẹo nói: "Con trai như anh vẫn là đợi tôi sinh ra một công chúa nhỏ cho anh, nói không chừng chúng ta sau này có thể trở thành sui gia đó!"
Tống Tịnh Hòa cười nhạt: "Vậy cô cứ sinh đi, sinh rồi tiền sính lễ tùy cô nói ra!"
"Hào phóng như vậy sao?"
"Cho con dâu, đương nhiên phải hào phóng chút!"
Nghe các cô bàn bạc chuyện tương lai, Lâm Thanh Dung cũng cười theo, một tay lặng lẽ sờ bụng dưới.
Bụng dưới bằng phẳng.
Thế nhưng cô biết, một tháng sau, nơi này sẽ xuất hiện một sinh mệnh nhỏ.
Ném đi những kế hoạch kín đáo kia, Lâm Thanh Dung nâng lên khuôn mặt tươi cười, cùng các cô nâng chén cụng một cái: "Tới tới, chúc mừng vì chúng ta quen biết nhau, hy vọng lễ Giáng Sinh năm sau chúng ta còn ở cùng một chỗ!"
"Cụng ly!"
Vị của rượu đỏ rất ngon làm cho mấy người phụ nữ cảm thấy thỏa mãn khi uống, ba hoa khoác lác nói chuyện tương lai, hoàn toàn không để tâm đến chuyện mấy người đàn ông rời đi.
Đúng lúc này, nhạc điện tử đang vui vẻ kích thích hơi ngừng lại, khiến cho đám người đang nhảy nhất thời nghĩ không ra.
Bỗng dưng, một chùm ánh sáng chiếu lên trên sàn nhảy.
"Oa a!" Tiếng thét chói tai, âm thanh hấp khí liên tục không ngừng.
Mấy người Dương Yến tò mò nhìn về hướng sàn nhảy, phát hiện DJ và mấy người nhảy dẫn đầu đã sớm lui xuống, bây giờ xuất hiện ở trên đài, là bốn người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn.
Lâm Thanh Dung hô to mẹ kiếp một tiếng, lập tức đem hai tay để bên miệng làm thành cái kèn đồng, hướng Lục Văn Thù trên đài hô to: “Lục cẩu anh làm gì trên đài thế, muốn nhảy thoát y cho tôi xem sao?"
"Không phải nhảy!" Lục Văn Thù lớn tiếng trả lời cô: "Cục cưng cơ thể của tôi chỉ có thể cho em xem!"
Dương Yến nâng trán.
Cô cảm thấy Lâm Thanh Dung ở cùng với Lục Văn Thù lâu rồi, đều bị làm hư rồi!
Trên đài trợ lý Tư thử micro một chút, dùng tiếng Nhật chào hỏi với mọi người, nói ngắn gọn: "Đêm Giáng sinh hôm nay, ngài Phương nói anh ấy bao toàn bộ chi phí!"
Dưới đài một tiếng hoan hô đồng loạt vang lên, không ít người ngồi ghế dài gọi nhân viên phục vụ, kêu anh ta đem rượu ngon tới.
Có người tính tiền, đương nhiên cái gì đắt thì gọi cái đó một chút!
"Cảm ơn, mọi người quá nhiệt tình." Trợ lý Tư lễ phép cười, anh ta chủ trì rất có dáng vẻ, rất nhanh khiến mọi người trong đại sảnh đều im lặng: "Năm phút tiếp theo, chúng tôi chủ đạo sân khấu."
Sau khi trợ lý Tư nói xong, đem cái giá micro dời đến trước mặt Phương Tinh Nghị.
Phương Tinh Nghị đang ở điều chỉnh dây đàn ghi-ta, ánh đèn nhu hòa chiếu ở trên người anh, phác thảo ra một đường nét hoàn mỹ, thân hình tuấn lãng, giống như những ngôi sao trên ngân hà, rực rỡ mê người.
Bởi vì bề ngoài của anh quá xuất sắc, dưới đài có không ít cô gái hét ầm lên, trong miệng hô: "Chào anh đẹp trai, anh thuộc câu lạc bộ nào, tôi có thể bao nuôi anh không?"
Lâm Thanh Dung nghe không hiểu tiếng Nhật, đi hỏi Dương Yến: "Yến, mấy cô ấy kích động như vậy nói cái gì vậy?"
"Không có gì!" Dương Yến tức giận đem đầu cô đẩy ra.
Cô nghiêm khắc nhìn chằm chằm người đàn ông trên đài, tốn hơi thừa lời.
Thật là, để cho anh ta lên đài hát một bài mà thôi, đây là đang để làm cái gì vậy, dùng nam sắc quyến rũ phụ nữ vô tri sao!
Đúng lúc Phương Tinh Nghị điều chỉnh xong đàn ghi-ta, ngẩng đầu, ánh mắt thâm thúy xuyên qua đoàn người chen chúc, cùng với cô va chạm một lần, môi mỏng hơi hơi câu lên, trêu người lại gợi cảm.
Phương Tinh Nghị để micro bên mép, giọng trầm thấp thông qua loa ở đại sảnh khuếch tán ra.
"Bà lớn Mộ, chuẩn bị xong chưa?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...