Khoảng cách hai người rất gần, Ngự Văn Đình ngửi được hương vị nhàn nhạt trên người cô, cau mày, cảm thấy không quen lắm.
Muốn ra từ bên kia, Tống Tịnh Hòa lại dùng tay kia chắn lại.
Ngữ khí anh lạnh như băng: “Không cần thiết.”
“Là không muốn giải thích, hay là anh với cô ta thực sự có cái gì?” Tống Tịnh Hòa ép hỏi.
Lúc trước ở nhà ăn cô tức giận, sau khi tỉnh táo nghĩ lại, cái tính thối của Ngự Văn Đình cô cũng không phải không biết, hơn nữa đêm đó trong khách sạn, thế nào cũng thấy anh chưa có người phụ nữ khác.
“Tùy cô muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ.”
Tùy cô?
Ngữ khí lạnh như băng, không hề phập phồng làm cho Tống Tịnh Hòa tức giận.
Cô chọc ngón tay vào ngực người đàn ông: “Ngự Văn Đình! Anh nói thêm vài lời giải thích, sẽ chết sao?”
“Chia tay là em nợ anh, rõ ràng là do mẹ anh làm khó dễ! Nếu anh hướng về em dù chỉ một chút, mọi chuyện sẽ không biến thành như này...”
Ngự Văn Đình bắt lấy tay cô xoay người, đem người áp ở trên vách bể, ánh mắt hung ác nham hiểm.
“Cô vì sao lại lấy tiền của bà ấy?”
“Đó là...” Bà Ngự uy hiếp cô như thế, nói sau khi cô mang thai, ở Tống gia địa vị lại thấp, không cầm chỗ tiền kia, làm sao sinh đứa nhỏ được?
“Tống Tịnh Hòa, cô có cái gì rất ủy khuất sao?” Ngự Văn Đình cười lạnh, đánh gãy lời muốn nói lại thôi của cô: “Bất cứ việc gì mà cô làm đã từng thương lượng qua với tôi chưa? Nói qua với tôi chưa?”
Tống Tịnh Hòa nhắm mắt: “Em chỉ là sợ anh lo lắng, hơn nữa bức thư đó...”
“Tôi đây nên cám ơn tổng giám đốc Tống cô, cho tôi một tương lai tiền đồ tốt đẹp.” Ngự Văn Đình trên mặt một mảnh lạnh như băng: “Không cần phải nói gì về chuyện bức thư, kết thúc liền kết thúc đi.”
Anh buông cô ra, dọc theo thang cuốn rời khỏi bể bơi.
Bốn năm trước, anh tình nguyện tiếp nhận điều kiện của cha Ngự cũng không thỏa hiệp, âm thầm tìm người giúp Tống Tịnh Hòa, gia tăng địa vị của cô ở Tống gia, cô lại lùi bước trước.
Tất cả những cố gắng, đấu tranh của anh, thoạt nhìn giống như một trò đùa.
Chết tiệt!
Nếu sớm đoán trước hai người sẽ gặp lại, anh nhất định để cho Lục Văn Thù cùng Yến Cảnh Niên trở lại, chính mình sẽ không bao giờ đặt chân tới Nam Thành!
Tống Tịnh Hòa trong bể bơi lại hít sâu một hơi.
Cô cảm thấy đầu óc mình có vấn đề, lại yêu phải loại đàn ông ngoan cố này, còn có con với anh!
May mắn thay một nửa tính cách của đứa con theo cô, được cô dạy dỗ tốt. Theo Ngự Văn Đình, sau này ngay cả bạn gái cũng không tìm được.
Dương Yến cùng Phương Tinh Nghị chơi trong phòng bi-a một buổi chiều.
Nhờ sự dạy dỗ của thầy giáo Phương Tinh Nghị, rất nhanh từ con gà nhập môn không biết gì lên tới trình độ sơ cấp, thắng không ít thứ từ hắn.
Lúc ăn bữa tối, chỉ có cô, Phương Tinh Nghị, còn có Tống Tịnh Hòa ba người.
Lục Văn Thù mặt dày mày dạn quấn quít lấy Lâm Thanh Dung, hai người bọn họ hình như tới phòng đánh bài, Phương Tinh Nghị nói Ngự Văn Đình ở trong phòng xử lý việc, một lát nữa anh đem bữa tối về cho hắn.
Dương Yến thấy sắc mặt cô đơn của Tống Tịnh Hòa, cảm thấy cô cãi nhau với Ngự Văn Đình, nhưng không hỏi nhiều.
Sau khi kết thúc bữa tối, Phương Tinh Nghị đem bữa tối đã gói lại trở về phòng, thấy Ngự Văn Đình còn đang xử lý việc: “Đại ca sắc mặt anh khó coi như vậy, cãi nhau với tổng giám đốc Tống sao?”
Ngự Văn Đình lạnh như băng nói: “Không có!”
Phương Tinh Nghị: “...”
Biểu tình này, giọng điệu này, như thế nào cũng thấy là cãi nhau đi?
Ngự Văn Đình thấy Phương Tinh Nghị thay quần áo, nhíu mày hỏi: “Sao vậy, lát nữa cậu còn phải ra ngoài?”
“Tám giờ có vũ hội, hình như còn có vài hoạt động vui chơi khác.” Phương Tinh Nghị tháo chiếc khuy măng sét pha lê: “Dương Yến muốn đi chơi, em chỉ đi cùng thôi.”
Ngự Văn Đình sắc mặt trầm trầm, lão Đại khó chịu nói: “Phương Thị là của tôi sao? Việc gì tôi cũng phải làm, một đám các cậu không phải cùng phụ nữ cùng là đi khiêu vũ!”
“Còn không phải sợ đại ca anh nhàm chán sao, cho anh làm việc phân tán lực chú ý.” Phương Tinh Nghị miễn cưỡng nói: “Nếu không đại ca cùng đi? Trong vũ hội khẳng định không ít người đẹp.”
Ngự Văn Đình cười nhạt: “Chỉ có các cậu thích loại hoạt động nhàm chán này thôi!”
Phương Tinh Nghị nhún nhún vai.
Anh cũng không phải rất thích, nhưng Dương Yến muốn đi liền đi cùng, cũng không thể nhìn vợ mình khiêu vũ cùng người đàn ông khác đi?
Lúc này, ngoài cửa có người gõ cửa.
Phương Tinh Nghị thấy Ngự Văn Đình ở trên ghế dựa còn không đứng dậy, liền đi ra ngoài mở cửa.
Là Tống Tịnh Hòa.
Tống Tịnh Hòa nhìn vào hai mắt Phương Tinh Nghị, cười hỏi: “Thay quần áo, là muốn tới phòng khiêu vũ chơi?”
“Đúng vậy, Dương Yến muốn đi xem náo nhiệt.” Phương Tinh Nghị nói, anh đều chuẩn bị xong rồi, không cần lấy thêm cái gì, để cho Tống Tịnh Hòa đi vào, chính mình đi ra ngoài: “Hai người nói chuyện xong cũng có thể đến phòng khiêu vũ chơi một chút.”
Tống Tịnh Hòa gật gật đầu.
Chờ sau khi Phương Tinh Nghị đi, cô lập tức khóa trái cửa, đi thẳng vào phòng.
Nghe được động tĩnh, Ngự Văn Đình ngẩng đầu, khi thấy cô tới, khuôn mặt càng trở nên lạnh lùng: “Tổng giám đốc Tống, cô có việc gì không?”
“Có!” Tống Tịnh Hòa cởi áo khoác ngoài rồi ném lên ghế sô pha, bên trong chỉ mặc một chiếc áo len bó sát, lộ ra dáng người duyên dáng dưới ngọn đèn.
“Anh qua đây, chúng ta nói chuyện.”
Ngự Văn Đình cúi đầu, tiếp tục xử lý văn kiện: “Cô có việc thì nói.”
“Ngự Văn Đình, em nói muốn anh qua đây.” Tống Tịnh Hòa tăng thêm ngữ khí, hai tay nắm lấy góc áo len: “Bằng không tôi nói một tiếng sẽ cởi một chiếc, cởi xong sẽ ở đây không đi.”
“...”
“Một.” Thấy Ngự Văn Đình bất động, Tống Tịnh Hòa không chút do dự cởi chiếc áo len, lộ ra chiếc áo lót màu tím nhạt.
“Hai.” Cô cởi váy.
Ngự Văn Đình nghe được thanh âm ma xát khi quần áo rơi xuống đất, lạnh lùng nghiêm mặt ngẩng đầu, thấy trên người phụ nữ chỉ còn lại bộ đồ lót, làn da bọc một lớp lông nhung tinh tế, trắng tựa như phát sáng.
“Ba.” Tống Tịnh Hòa bàn tay hướng tới áo ngực, muốn cởi ra.
Ngự Văn Đình vẻ mặt âm trầm đi qua, nhặt chiếc áo khoác ngoài ném lên người cô, sau đó ngồi xuống ghế sô pha.
“Sớm qua không phải tốt rồi sao, cứ phải để người khác ép buộc.” Tống Tịnh Hòa tùy ý mặc áo khoác ngoài vào, ngồi bên cạnh Ngự Văn Đình, vắt chéo chân, vạt áo khoác ngoài mở ra, để lộ ra đôi chân thon thả.
Cô mở di động, phát một đoạn ghi âm được ghi lại từ trước, từ bên trong truyền ra đoạn nói chuyện của cô và bà Ngự.
Ngày đó biết được chuyện bức thư từ Yến Cảnh Niên, lúc Tống Tịnh Hòa đi tìm Bà Ngự, đã mở sẵn ghi âm trong điện thoại, vì muốn để cho cho bà Ngự tự thừa nhận chuyện bà ấy đã làm.
Ngự Văn Đình nghe xong đoạn ghi âm vài phút, sắc mặt âm trầm vô cùng.
Tống Tịnh Hòa nói: “Em biết anh sẽ được thăng chức, cho nên đã nhận tiền của mẹ anh, nói em phải chia tay với anh, làm bà ấy với cha anh yên lòng. Sau khi trở về, em lập tức viết thư rồi kêu người gửi cho anh, nói bất kể bao nhiêu năm, em đều chờ anh trở về, không ngờ giữa đường bức thư lại bị bà ấy đánh tráo.”
“Thì ra bức thư bị đánh tráo.....” Ngự Văn Đình xiết chặt nắm tay.
Hiện tại ngẫm lại, quả thật rất nhiều chỗ không thích hợp, lời nói trong bức thư sắc bén, căn bản không giống Tống Tịnh Hòa viết.
“Em cũng không ngờ, một bức thư lại làm cho chúng ta hiểu lầm nhiều năm như vậy.” Tống Tịnh Hòa bi thương cười: “Lần đó khi gặp lại ở bệnh viện, em nghĩ anh trách em vì đã không cùng anh thương lượng, cho nên mới tức giận như vậy.”
“Nếu Yến Cảnh Niên không nói cho em biết, có lẽ chúng ta vĩnh viễn cũng giải được mối hiểu lầm này.”
“Đúng vậy, tôi đọc bức thư đó, còn cho rằng em tìm được người tốt hơn.” Ngự Văn Đình nói.
Không nghĩ rằng đều là do mẹ hắn ở giữa làm khó dễ, khiến bọn họ hiểu lầm lẫn nhau.
Lần đầu tiên anh chán ghét cái nhà đó như vậy.
“Nếu em thực sự tìm được người tốt hơn, sớm đã lặng lẽ rời đi rồi, còn nói với anh nữa sao?” Tống Tịnh Hòa đảo mắt xem thường anh: “EQ như anh, ở thương trường cũng không biết bị bao nhiêu người phụ nữ lừa!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...