“Anh Nghị, anh thật quá đáng, em sau này sẽ không đến thăm anh nữa!” Tưởng Song Kỳ tức giận nói, quay người rời đi.
Còn chưa tới cửa đã quay trở lại.
“Cô Tưởng, cô tức giận cũng đừng trút lên người tôi. Dương Yến thấy cô ta đi về phía mình hướng mình, trở nên cảnh giác: “Những câu kia đều là giám đốc Tưởng nói, không liên quan đến tôi.”
Tưởng Song Kỳ chỉ là từ trong túi lấy ra một tờ chi phiếu, ném vào ngực cô: “ Dương Yến, muốn tôi gọi cô là chị hai? Cô nằm mơ đi, kiếp này không thể nào.”
“Còn nữa, sói xám đã chia tay với cô, sau này đừng làm phiền cô ấy.”
“Phí chia tay, cầm đi!”
Tưởng Song Kỳ hất tóc, mang giày cao gót kiêu ngạo rời đi.
Dương Yến cúi đầu nhìn chi phiếu, số tiền giống lần trước, sáu mươi tỷ nhưng mà cô rất bối rối, suy nghĩ đến cùng là ai bên cạnh Tưởng Song Kỳ lấy mình làm bia đỡ đạn.
Dương Yến thấy Phương Tinh Nghị bình tĩnh như vậy, phất phất chi phiếu hỏi anh: “Chú tin tôi chân đạp hai thuyền sao?”
“Không tin”
Nàng vừa nghĩ Phương Tinh Nghị thật tự tin.
Phương Tinh Nghị liền nói: “Tôi không cho phép phu nhân có cơ hội nào.”
“......”
Dương Yến không được tự nhiên ho.
Sau khi sấy tóc cho Phương Tinh Nghị, cô về phòng đổi quần áo, kết quả Phương Tinh Nghị xem liền nhíu mày: “Thay đi, hở bụng dễ bị cảm.”
“Trời nóng thế này, làm sao cảm lạnh được!”
Phương Tinh Nghị đẩy xe lăn, muốn lên lầu: “Vậy đừng ra ngoài.”
“Tôi thay, tôi thay!” Dương Yến đẩy anh về phòng khách, không biết Phương Tinh Nghị bao lâu rồi chưa ra ngoài, đẩy anh ta ra giải sầu cũng tốt: “Anh đợi ở đây.”
Cô vừa lên lầu, cửa lớn đã bị đẩy ra.
“Anh hai, sao chỉ có anh ở đây.” Lục Văn Thù ôm đống hồ sơ vào, mắt nhìn trái phải: “Không phải Dương Yến chăm sóc anh sao, cô ấy đâu?”
Lục Văn Thù thấy Phương Tinh Nghị nhìn mặt đất, không để ý mình bèn đi qua.
“Này, anh hai”
Phương Tinh Nghị ngẩng đầu nhìn anh ta, có chút ngốc nghếch.
Lục Văn Thù thấy anh không có chút sát khí nào, đoán là anh uống rượu vẫn chưa tỉnh táo, lập tức vui vẻ: “Anh hai còn nhớ không, lần trước đánh bài anh thua, anh nói sẽ gọi em là ba.”
Cũng chỉ khi Phương Tinh Nghị say rượu, anh mới có thể mạnh miệng như vậy, ưỡn eo lên: “Nhanh gọi em là ba!”
“Cậu thật sự muốn nghe?”
Lục Văn Thù không phát hiện sự thay đổi trong biểu cảm của Phương Tinh Nghị, xoa tay hưng phấn nói, còn mở ghi âm điện thoại: “Đúng, đúng! Anh hai anh mau gọi....a...a...!”
Anh ta bị Phương Tinh Nghị hung hăng nắm cổ tay, đau kêu a a ra tiếng.
Phương Tinh Nghị dùng sức, một tiếng “răng rắc” giòn giã, Lục Văn Thù cổ tay bị gãy, anh cười lạnh: “Tôi lần nào đánh bài nói thua sẽ gọi cậu là ba, hả?”
“Anh hai, em sai rồi, thật sự sai rồi!” Lục Văn Thù đau đến mặt mũi đầy nước mắt, khốn khiếp, anh ta cho rằng Phương Tinh Nghị say rượu chưa tỉnh, đùa một chút, kết quả là chơi lớn quá rồi.
“Anh hai, anh xem tay em bị anh bóp gãy rồi, đủ hả giận rồi chứ? Anh hai rộng lượng, tha cho em, em không dám nữa, anh xem em mang đồ đến cho anh!”
Phương Tinh Nghị buông anh ta ra, chậm rãi nói: “Lần sau đừng đùa với lửa.”
“Đổi thành người khách anh liền phân biệt đối xử.”
Phương Tinh Nghị ném ánh mắt lạnh lùng đến, tay rục rịch muốn cử động: “Cậu vừa nói gì?”
“Không, em không nói gì cả!” Lục Văn Thù hoảng hốt nói, bộ dạng đáng thương: “Anh hai, em có thể đi không? Tay em gãy rồi, còn cần đi bệnh viện.”
“Đem giấy tờ để vào thư phòng” Xe lăn của Phương Tinh Nghị chuyển hướng
Khốn khiếp!
Lục Văn Thù muốn chửi mẹ nó, anh ta xem cổ tay bị gãy của mình, lại xem giấy tờ trên đất, cắn môi, dùng tay trái nhặt lên toàn bộ, cùng Phương Tinh Nghị lên lầu.
Sau khi vào thư phòng, Phương Tinh Nghị đến sau bàn mở máy tính.
Lục Văn Thù vốn để giấy tờ xuống là có thể đi, thấy hành động của Phương Tinh Nghị, mò qua, phát hiện anh đang xem camera giám sát của mấy ngày nay.
Thế rôi, thông qua camera giám sát, Lục Văn Thù nhìn thấy cuộc nói chuyện giữa Dương Yến và Phương Tinh Nghị trở nên ngu ngốc sau khi uống rượu, còn đem đầu dán lên trên bụng Dương Yến, sau đó ông Phương liền mở cửa.
Sau đó nữa là dùng bữa ở phòng ăn.
Sau đó nữa quản lý cấp cao của Phương thị đến, mọi người đi đến phòng hội nghị họp.
.....
Lục Văn Thù cùng Phương Tinh Nghị xem giám sát toàn bộ, anh ta mờ ám kêu a a, cười xấu xa với Phương Tinh Nghị: “ Anh hai, anh được đó, Dương Yến mang thai rồi, chậc chậc!”
Phương Tinh Nghị nhìn anh ta: “Muốn tôi đem miệng cậu may lại không?”
Lục Văn Thù lập tức đi xem phong cảnh chỗ khác.
Xem đến hết phần giám sát vừa mới đây, Phương Tinh Nghị mới xem màn hình ngừng lại, sắc mặt không được tự nhiên.
Anh cũng là vừa ở phòng khách mới tỉnh rượu, phát hiện Lục Văn Thù đang đùa giỡn mình, nhưng không nhớ nổi đã là gì, nên đến xem camera giám sát, không nghĩ đến nội dung... nhiều như vậy!
Hèn gì mỗi lần anh uống rượu, trợ lý Tư đều kiểm tra nồng độ cồn thật cẩn thận, dáng vẻ anh sau khi uống say quá ngốc nghếch, dáng vẻ này nếu bị công ty cạnh tranh biết được, có lẽ đến chết cũng không tỉnh nổi.
Dương Yến không thấy Phương Tinh Nghị ở lầu dưới, lại tìm lên trên, vào thư phòng thấy có cả Lục Văn Thù.
“Anh Lục đến rồi à?”
Phương Tinh Nghị lập tức đóng máy tính.
Dương Yến cũng không chú ý, chỉ vội vàng đẩy Lục Văn Thù sang một bên, nhỏ giọng nói: “Chuyện kia, giám đốc Phương tối qua có uống chút rượu, vẫn còn chút say, anh nói với anh ta cái gì anh ta cũng không nhớ.”
“A?” Lục Văn Thù bất giác kêu: “Anh hai tôi, anh ấy...”
Một giây sau, anh ta cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, từ từ quay đầu, Phương Tinh Nghị nhìn anh ta không chớp mắt, giống như đang nói: “Có phải cậu không cần tay trái nữa không?”
Dương Yến hỏi tiếp: “Anh Lục muốn nói gì?”
“Tôi nói, cô đã vất vả chăm sóc anh hai tôi rồi.” Lục Văn Thù vỗ vỗ vai cô.
Dương Yến gật đầu, đây là điều nên làm.
Cô để ý thấy tay phải Lục Văn Thù mềm nhũn, lo lắng hỏi: “Anh Lục, tay anh không sao chứ?”
“Không sao, không cẩn thận đụng một chút”
“Vậy anh gọi bác sỹ gia đình đến đi, điện thoại bàn có số” Dương Yến nói: “Hôm nay thời tiết không tệ, tôi đẩy giám đốc Phương đi một vòng, anh ấy tỉnh rượu tôi sẽ nói cho anh biết.”
Anh hai sớm đã tỉnh rượu rồi.
Lục Văn Thù mỉm cười phất tay: “Được, hai người đi đi.”
Đợi sau khi Dương Yến đẩy Phương Tinh Nghị đi, Lục Văn Thù xụ mặt xuống, vừa đem giấy tờ cho vào ngăn kéo, vừa oán trách: “Anh hai thật là con mẹ nó trọng sắc khinh bạn, còn lừa Dương Yến!”
Chỉ là trêu anh ta một chút, không niệm tình anh em chút nào, bẻ gãy tay mình.
“Gì?” Lục Văn Thù phát hiện trong ngăn kéo có một hộp nhỏ, lấy ra, nhìn kỹ phía trên viết FX1236, bên trong hộp trong suốt có một viên thuốc tròn nho nhỏ.
Anh ta lẩm bẩm: “Đây không phải là thuốc anh ba nghiên cứu sao?”
Yến Cảnh Niên năm năm trước nghiên cứu loại thuốc này, đến hiện tại vẫn là bán thành phẩm, tác dụng phụ của thuốc này là nếu trong ba năm dùng viên thứ hai, thì chín mươi phần trăm sẽ khôi phục ký ức, cho nên không phát ra bên ngoài bất kỳ tin tức nào.
Anh ta nghe Yến Cảnh Niên nói qua chuyện Thổ Nhĩ Kỳ, phiên dịch Phương Tinh Nghị dẫn đi lúc đó bị Kỳ Kỳ trêu chọc, Phương Tinh Nghị muốn Yến Cảnh Niên đưa hai viên này, sau đó cho phiên dịch kia uống.
Chậc chậc, điều tra một chút người bên canh Phương Tinh Nghị là biết phiên dịch kia chính là Dương Yến.
Lục Văn Thù nghịch hộp nhỏ, cười xấu xa.
Chuyện anh hai không muốn Dương Yến nhớ lại, anh ta lại muốn cho Dương Yến nhớ lại.
Dương Yến vừa đầu Phương Tinh Nghị ra ngoài không bao lâu, điện thoại trong túi đã rung hai lần.
Cô mở MSG, thấy tin nhắn mới của Lục Văn Thù, nói để đồ tốt ở trong tủ ở phòng bếp, kêu cô nhớ lấy ra, lúc ngủ uống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...