Phương Tinh Nghị nghe ra giọng cô không đúng, đoán cô đang nghĩ đến chuyện đôi chân của mình, “ừ” một tiếng, không nói thêm điều gì.
Lúc ăn bữa sáng, vẫn luôn là Dương Yến nói chuyện.
Nói chuyện công ty với anh, Phương lão gia rất lo lắng cho anh, Phương Tinh Nghị không nhin được muốn cười.
Chuyện tai nạn xe, anh không nói với Phương lão gia, nhưng Phương lão gia lại biết rõ như vậy, đoán là sớm đã biết kế hoạch của anh, nếu không cũng không sẽ đến công ty để hỗ trợ Dương Yến, để cô ấy làm thay chức vụ tổng giám đốc.
“Tổng, tổng giám đốc Phương?” Phương Tinh Nghị đang nghĩ đến những chuyện đã xảy ra mà Dương Yến lại cho rằng anh phát hiện ra chân mình không có cảm giác, trong lòng cảm thấy buồn phiền, vội vàng nói: “Bác sĩ nói, chân của anh chỉ tạm thời không có cảm giác, sẽ nhanh chóng khỏi lại.”
Phương Tinh Nghị đột nhiên muốn trêu trọc cô, khẽ nói: “Nếu không không khỏi được thì sao?”
“Sẽ không đâu!” Mũi của Dương Yến cay cay: “Tổng giám đốc Phương, chân của anh nhất định sẽ không sao đâu. Nếu, nếu như không khỏi, tôi nhất định sẽ chăm sóc anh cả đời, đưa anh đi đến tất cả các quốc gia để chữa trị.”
“Những người tài giỏi trong lĩnh vực y tế rất nhiều, sẽ có người có thể giúp đỡ được anh.”
Lời nói của cô, giống như một hòn đá đập vào trái tim phẳng lặng như mặt hồ của Phương Tinh Nghị, khuấy động lên những con sóng, anh nhìn vào ánh mắt của cô, chân thành và trong sáng, trong mắt chứa hình ảnh của anh.
Cô chân thật như vậy, giống như nếu anh thật sự xảy ra chuyện cô sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.
Phương Tinh Nghị nhớ đến lời Yên Cảnh Niên nói tối hôm qua.
“Anh hai, anh có từng nghĩ nếu như cô ấy biết tất cả những chuyện này đều là kế hoạch của anh, là anh đang lừa cô ấy, cô ấy sẽ cảm thấy như thế nào?”
Cô ấy sẽ cảm thấy như thế nào?
Lúc đầu anh không muốn đưa Dương Yến vào kế hoạch, chỉ muốn cô giúp mình giải quyết chuyện hợp tác với Thổ Nhĩ Kỳ, nhưng sau một thời gian dài hai người tiếp xúc với nhau, anh phát hiện ánh hào quang trên người phụ nữ này rất nhiều.
Cô rất thông minh, năng lực ứng biến rất mạnh, đủ bình tĩnh.
Từ lúc đi thôn trang, anh liền thay đổi kế hoạch của mình, đưa Dương Yến vào trong kế hoạch, thành lập một bộ phận mới, thăng chức cho cô làm giám đốc, đều là vì để tạo tiền đề cho những chuyện sau này.
Mà cô quả thực cũng không làm anh thất vọng, cô có thể giải quyết mọi thứ một cách hoàn hảo, vô cùng có năng lực.
“Dương Yến.”
Anh không gọi cô là cô Dương, mà gọi cả tên của cô, giọng nói trầm thấp, khiến cô sững sờ.
“Chuyện của Phương thị, Cảnh Niên đã nói với tôi rồi, vất vả cho cô rồi.” Phương Tinh Nghị nói: “Cô rất xuất sắc, rất nhiều lần cần ai đó ép buộc, tôi hi vọng cô sẽ không hận tôi.”
Dương Yến không hiểu nửa câu sau của anh, trong lòng giống như tối hôm anh xảy ra tai nạn, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không hỏi ra được, cô nhất định là điên rồi.
Là như cô nghĩ sao?
Có lẽ không phải, Phương Tinh Nghị không thể lấy loại chuyện đó ra để đùa.
Phương Tinh Nghị thấy cằm cô trăng trắng có chút nhọn, dùng tay xoa, bất ngờ lại có thịt, rất mềm.
Sự chú ý của Dương Yến bị kéo đến chiếc cằm.
Một động tác thân mật như vậy, tai của cô đều đỏ lên, giọng nói có chút cứng nhắc: “Tổng, tổng giám đốc Phương.”
“Không ngờ trên mặt cô vẫn có thịt.”
“….”
Dương Yến vừa bác bỏ nói: “Ý của anh là tôi béo sao?” liền nghe thấy tiếng gõ cửa, theo bản năng vỗ vào tay anh, kéo dài khoảng cách của cả hai.
Một cái đánh rất mạnh, làm mu bàn tay của người đàn ông đỏ lên.
Bầu không khí đóng băng một lúc.
“Ồ, tổng giám đốc Phương ngài tỉnh rồi?”
Y tá theo giờ đến đổi thuốc, thấy Phương Tinh Nghị đã tỉnh lại rất xúc động, lập tức thả chiếc xe đầy đi gọi bác sĩ.
Dương Yến không dám nhìn biểu cảm của Phương Tinh Nghị, cúi đầu ăn cháo.
Ai bảo anh véo cằm cô, đáng bị đánh!
Người bệnh cao câp như Phương Tinh Nghị, bệnh viện không dám xem nhẹ, rất nhanh xuất hiện một nhóm bác sĩ, nhưng Phương Tinh Nghị ghét phòng bệnh chật, đều đuổi ra.
Dương Yến thấy bác sĩ kiểm tra cho Phương Tinh Nghị, uyển chuyển nói về chuyện đôi chân của anh, lặng lẽ nắm chặt tay.
Cô sễ không để chú nhỏ Phương ngồi xe lăn cả đời. Phương Tinh Nghị nghe hết những lời bác sĩ nói, biểu cảm vẫn như cũ không hề ngạc nhiên, chỉ hỏi: “Chỉ là vấn đề của chân? Vậy ngày mai tôi muốn về nhà nghỉ ngơi, tôi không thích mùi của bệnh viện.”
“Có thể.”
Dương Yến muốn nói cái gì, lúc này điện thoại lại kêu lên, là Cao Mỹ Hy gọi đến.
Phương thị rất nhiều việc, Cao Mỹ Hy có thể giải quyết một cách vô cùng thuận lợi, bây giờ gọi điện thoại đến, chắc là có việc gấp.
Dương Yến nhận điện thoại: “Thư ký Cao, có chuyện gì?”
“Lúc này tôi không thể nói rõ ràng được, chủ tịch cô nhanh chóng quay về tập đoàn đi.” Cao Mỹ Hy nói.
Dương Yến chỉ là thay mặt chủ tịch, được trên dưới Phương thị gọi là chủ tịch, vẫn có cái gì đó không đúng, luôn cảm tấy năng lực của bản thân không đủ ngồi lên vị trí này.
Sau khi cup điện thoại, cô mới nhớ ra Phương Tinh Nghị đã tỉnh lại, có chuyện gì cũng nên là Phương Tinh Nghị đi giải quyết.
“Tổng giám đốc Phương.” Dương Yến nhìn Phương Tinh Nghị đang nằm trên giường bệnh, ngập ngừng một chút mới nói: “Vữa rồi Cao Mỹ Hy gọi điện thoại đến, nói tập đoàn có chuyện, anh xem anh đang như….”
“Dáng vẻ của tôi như này, cũng không đi đến được công ty.” Phương Tinh Nghị biết cô muốn nói gì, ngắt lời cô: “Chuyện của công ty cô phụ trách hoàn toàn, tôi tin cô.”
Dương Yến nghĩ đến việc anh ngồi xe lăn đi đến công ty, sẽ thu hút ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác của vô số người trong lòng liền cảm thấy khó chịu.
Đúng vậy, chú nhỏ Phương đi chỉ làm trò cười: “Vậy tôi gọi điện thoại cho anh Lục.” Dương Yến mở Zalo để tìm tên của Lục Văn Thù, kể từ đêm qua, cô không yên tâm để một mình Phương Tinh Nghị trong bệnh viện.
Đôi mắt của Phương Tinh Nghị động một chút, chỉ ừ một tiếng.
Rất nhanh Lục Văn Thù và Yên Cảnh Niên đã tới, dường như tối qua bọn họ không có làm gì Phương Tinh Nghị, thấy anh đã tỉnh lại liền trông có vẻ rất ngạc nhiên.
Biểu cảm của họ chân thật đến mức Dương Yến không có cách nào nghi ngờ, nói với bọn họ mấy câu rồi rời đi.
Trên đường lái xe đến công ty, Cao Mỹ Hy gọi đến mấy cuộc điện thoại, nhưng Dương Yến không tiện nhận, đợi sau khi xe đến tòa nhà Phương thị, mới phát hiện ở cửa tập đoàn có một đám phóng viên. Dương yến thấy tình hình có vẻ nghiêm trọng, sau khi đỗ xe vào gara liền vội vàng đi vào trong thang máy.
“Tổng giám đốc Dương.”
Cao Mỹ Hy đợi một lúc lâu, vừa nhìn thấy Dương Yến đeo khẩu trang đi ra từ thang máy, lập tức chạy đến, ngạc nhiên hỏi: “Ngài ốm sao?”
“Ừ.” Dương Yến trả lời một cách mơ hồ, vết thương trên mặt của cô nhìn quá dữ tợn, cô không muốn dọa nhân viên, hơn nữa bảo cô để cho tất cả mọi người xem vết thương, cô cũng cảm thấy xấu hổ: “Bên ngoài bị rất nhiều phóng viên vậy lại, xảy ra chuyện gì?”
“Công viên nước Hàng Khê xảy ra vấn đề.” Cao Mỹ Hy báo cáo với cô.
“Lúc một cần cẩu đang vận chuyển thép, dây trên đầu cần cẩu bị đứt, khiến sáu công nhân bên dưới bị chết, chuyện này đã lên một tờ báo địa phương, người nhà công nhân đã đặt quan tài trước cửa chi nhánh Hàng Khê.”
Trong lòng Dương Yến rất lo lắng, nhanh chóng bình tĩnh hỏi: “Chi nhánh có kế hoạch bồi thường không?”
“Theo hợp đồng tai nạn một người công nhân là 15 tỷ.” Cao Mỹ Hy nói: “Nhưng người nhà công nhân không đồng ý, một người muốn 1500 tỷ.”
“1500 tỷ? Bọn họ cố tình gây chuyện sao?” Dương Yến dừng bước, vẻ mặt lạnh lùng: “Yêu cầu chi nhánh làm theo hợp đồng tai nạn, nếu tiếp tục gây chuyện ở trước cửa chi nhánh thì làm thủ tục tố tụng!”
“Tìm người điều tra một chút cần cẩu được mua khi nào, nhà sản xuất và định kỳ bảo trì, nếu có bất cứ vấn đề gì tìm người nào chịu trách nhiệm.”
“Vâng.” Cao Mỹ Hy trả lời, trong lòng cảm thấy rất ngạc nhiên.
Đối mặt với chuyện này Dương Yến vẫn bình tĩnh như vậy, cũng không có gì lạ sau khi Phương Tinh Nghị xảy ra chuyện, liền đem Phương thị giao cho cô.
Hơn nữa một người phụ nữ thông minh như vậy, Hứa Cung Diễn thật sự buông tay sao?
Cô không tin.
Cùng với Dương Yến đi đến văn phòng của chủ tịch, Cao Mỹ Hy tiếp tục báo cáo: “Còn có một chuyện, còn nghiêm trọng hơn chuyện này.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...