“Không muốn.” Dương Yến thành thật nói, Khương Tịnh nhiều lần làm khó cô thì có hề gì, cô chỉ im lặng khiến cô ta không ngồi được vào vị trí đó chứ không định ngồi lên vị trí đó.
Lúc trước ở sân golf, trưởng phòng lúc nói chuyện với cô, cô đã biết vị trí này không dễ ngồi vào, đến nay trưởng phòng chết rồi, nói thật cô cũng không tin trưởng phòng chết do nhồi máu cơ tim.
Nội bộ trong Phương thị rất phức tạp, không phải người của Tôn phó tổng thì là người của Cao phó tổng, mọi người tranh nhau đến đỏ mắt, cô chỉ muốn kiếm một ít tiền, không muốn tham dự vào chuyện tranh đấu này.
Cô đi theo Phương Tinh Nghị đi Thổ Nhỉ Kỳ bàn chuyện làm ăn đã xem như hoàn thành sứ mệnh rồi.
“Xem ra cô Dương không có dã tâm gì.” Anh cười cười, nhìn cô đày hứng thú, như thấy cô trông thú vị lắm vậy.
Dương Yến cả người không thoải mái: “Chú… chú nhỏ Phương… anh còn chưa đi?”
Không hiểu tại sao, mỗi lần thấy ánh mắt này của Phương Tinh Nghị, cô đều cảm thấy trong lòng hoang mang, sợ nếu không cẩn thận sẽ sa vào bẫy của anh ta.
Chú nhỏ Phương sẽ không lại gài bẫy cô nữa chứ?
“Suy cho cùng cô cũng là nhân viên của Phương thị, tôi không yên tâm cô ở đây một mình.” Phương Tinh Nghị nhìn đồng hồ, đã qua nửa tiếng rồi, bên đường vẫn không có chiếc xe nào chay qua.
Mãi đến khi Cao Mỹ hy lái xe đến đón anh.
“Cô Dương, bạn cô có lễ sẽ không đến, tôi đưa cô về vậy.”
Dương Yến có chút hoảng, vội nói: “Không cần phiền đến anh, có lẽ là do kẹt xe, tôi gọi cho cô ấy lần nữa…” nói xong lục tìm di động trong túi.
Lúc cúi đầu thì thấy hơi choáng, chút nữa thì ngã xuống đất, Phương Tinh Nghị nhanh tay đỡ lấy, Dương Yến ngẩng đầu, định nói gì đó thì đột nhiên nấc một cái.
Hương rượu ngòn ngọt phun lên mặt anh.
Mặt Dương Yến đỏ lên, có chút xấu hổ, ngay cả cảm ơn cũng quên nói.
Phương Tinh Nghị không nhịn được cười lên, có lúc thấy cô gái này vô cùng thông minh, có lúc lại rất ngốc, anh không do dự nữa, đưa tay xuống đỡ chân cô, bế cô lên.
“Đừng gọi nữa, tôi đưa cô về.”
Dương Yến: “…”
Cũng từ chối nhiều lần vậy rồi, từ chối nữa thì không hay, đầu chôn vào ngực anh, không nói gì.
Phương Tinh Nghị mở cửa xe, ôm Dương Yến vào trong trước, vô cùng ga lăng, sau đó đóng cửa lại: “Thư kí Cao, đưa Dương Yến về Hành Thủy Loan trước.”
“Vâng, Phương tổng.”
Trong xe mở đèn nhỏ, máy lạnh chỉnh nhiệt độ thích hợp, trong đầu Dương Yến vốn có chút mơ màng, giờ ngồi trên ghế da trong xe đang bon bon trên đường, trực tiếp ngủ mất.
Phương Tinh Nghị nhìn cô một cái.
Cô gái bên cạnh đang nghiêng đầu tựa vào lưng ghế, hô hấp đều đều, gương mặt hơi ửng hồng, đôi môi hồng nhuận, không được tính là quá xinh đẹp nhưng cả người cứ như phát sáng, hấp dẫn ánh mắt anh.
Phương Tinh Nghị tiện tay ném tấm khăn lên người cô, hơi Cao Mỹ Hy: “Tra được chưa?”
“Đã tra được.”Cao Hy Mỹ nói: “Tôn phó tổng đổ cái chết của trường phòng La lên người Dương Yến, cảnh sát cũng đã sắp xếp xong, chỉ là ông ta không ngờ Phương tổng lại nói thay cô ấy.”
Nghe vậy, ánh mắt anh tối lại, giọng nói lạnh lẽo: “Người của tôi, tôi đương nhiên bảo vệ, Tôn phó tổng ngày càng không đặt tôi vào mắt, còn moi chuyện đã kết thúc ra lại, ha, không biết còn tưởng Phuong thị đổi họ “Tôn” rồi!”
“Phương tổng, anh có dự định gì không?”
“Tính sau đi.” Phương Tinh Nghị xoa xoa thái dương, rất mệt mỏi nói: “Tôn phó tổng suy cho cùng cũng là lão làng của Phương thị, tôi cứ vậy mà khai trừ mọi người sẽ có ý kiến, bên Neww York cũng xảy ra vấn đề rồi, tôi phải giải quyết.”
Cao Mỹ Hy phản hồi một tiếng, không nói gì thêm nữa.
Vào lúc này, không biết Dương Yến ở ghế sau bị cái gì, khó chịu hừ mấy tiếng, cả người nghiêng qua, gục trên chân Phương Tinh Nghị, cuộn người lại.
“Dương Yến?” Anh mắt hiện mặt cô trắng bệch, tình huống không đúng lắm, mày nhíu chặt: “ Sao vậy?”
“Bụng…đau.”
Dương Yến ủy khuất một tiếng, tay ôm lấy bụng, nghe giọng liền biết đang rất khó chịu.
Phương Tinh Nghị bảo Cao Mỹ Hy chạy đến bệnh viện, mắt thấy trên váy màu xám có vết máu, trong không gian chật hẹp còn nghe thấy mùi máu, cả người cứng lại.
Cô gái này… đã đến kì kinh nguyệt…
“Tôi mắc nợ gì cô vậy?” Phương Tinh Nghị đau đầu vô cùng, muốn khóc mà khóc không được, lần trước uống say nôn trên xe anhm lần này thì đến kì kinh nguyệt, lại làm dơ xe anh.
“Đau…” Trong đầu Dương Yến là một bãi hỗn loạn, chỉ cảm thấy bụng đau vô cùng.
Một bàn tay lướt lên má, hơi ấm dịu dàng.
Dương Yến nắm lấy bàn tay ấy cọ cọ, kéo đến bụng mình, làm nũng nói: “Đau bụng… anh xoa giúp tôi đi mà!”
Cách lớp quần áo, Phương Tinh Nghị có thể cảm giác được sự mềm mại, ánh mắt trầm đi.
Anh định rút tay về: “Cô Dương, buông tay.”
“Đừng mà, anh xoa cho tôi đi.” Dương Yến hầm hừ mấy tiếng, tựa như đang làm nũng, lại như đang khó chịu, cả người cuộn lên ghế, tóc tản ra trên quần anh.
“Chú nhỏ Phương, chú nhỏ…”
“Đau… anh xoa xoa đi…”
“…”
Cô vô thức rên từng tiếng, tay Phương Tinh Nghị lại không rút ra được, nghe xong tim có chút mềm xuống, tay đang đặt trên bụng cô bắt đầu động, nhẹ nhàng xoa.
“Chỗ này sao?”
“Ừm, xuống một chút nữa.”
Sau khi được sự giúp đỡ của anh, Dương Yến không đau như vậy nữa, cả người thả lỏng ra dựa vào anh, tay áo sơ mi của anh bị nắm cho nhăn nhúm, anh cũng chỉ hơi nhíu mi.
Cao Mỹ Hy nhìn vào kính chiếu hậu mấy cái, ánh mắt mờ mịt.
Cô theo Phương Tinh Nghị một khoảng thời gian, cũng cơ bản nắm được tính cách và thói quen của anh, biết anh lạnh nhạt với mọi người, sẽ không tiếp xúc đụng chạm với người khác, cũng rất ít nói, ngoài Tưởng Song Kỳ ra không có người phụ nữ nào khác.
Như hôm nay, Dương Yến cũng xem như là ngoại lệ.
Từ lúc đến sân bay đón Phương Tinh Nghị, cô liền cảm thấy thái độ của anh đối với Dương Yến có chút vi diệu, rất ga lăng, lại tựa hồ rất chiều cô, cư nhiên giúp cô xoa bụng.
Sự việc thật không đơn giản.
Xe rất nhanh đã tới Hành Thủy Loan, Dương Yến nặng nề ngủ, Phương Tinh Nghị hết cách, hỏi Cao Mỹ Hy: “Lần trước đồ của cô tới, biết cô ấy ở tầng nào không?”
Cao Mỹ Hy báo lại số tầng và số phòng.
Phương Tinh Nghị ôm cô xuống xe, tay cô tự giác vòng qua cổ anh, cả người cô rất ít thịt, rất nhẹ, nằm trong lòng vừa mềm vừa ngoan.
Ôm cô lên lầu, anh đưa một tay bấm chuông.
Lâm Thanh Dung vừa nãy nhìn xuống lầu, biết Phương Thanh Nghị đưa người về rồi, giờ nghe thấy tiếng chuông, nhanh chóng làm tóc mình rối lên, đợi một hồi mới mở cửa.
“Ủa, Phương tổng?” Lâm Thanh Dung vờ như mới ngủ dậy, ngáp một cái, buồn bực nói: “Sao anh lại ôm Ni Ni về vậy?”
Ni Ni?
Phương Tinh Nghị cảm thấy xưng hô này rất thú vị, anh nói: “Cô Dương uống say rồi, gọi cho cô bảo cô đi đón, tôi thấy cô ấy đợi tới nửa đêm vẫn không đợi được cô nên đưa cô ấy về.
“A ha ha, có không?” Lâm Thanh Dung xoa xoa tóc, dáng vẻ mờ mịt: “Tôi tưởng Ni Ni tăng ca, hôm nay lại không có việc gì nên ngủ sớm, Phưởng tổng vào đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...