Editor: Mike-kun
Đại não của Tống Tử Kỳ trong nháy mắt trống rỗng.
Ngay khi cậu đang sững sờ, thì Lương Bá Nhã đã rửa tay xong, xoa xoa bờ vai của mình (▪︎) đi ra ngoài.
Chỉ để lại Tống Tử Kỳ một mình ngây ngốc đứng ở phòng WC.
Mãi cho đến khi có người đi vào, cậu mới đột ngột hồi phục lại tinh thần, cúi đầu vội vàng rời khỏi WC.
Tống Tử Kỳ không dám trở lại căn phòng ngay lập tức.
Cậu đứng trong hành lang, bị gió lạnh thổi qua trong chốc lát, mãi cho đến khi đại não rối bù của mình hơi tỉnh táo lại, cậu mới lấy hết can đảm đẩy cửa đi vào.
Thanh âm ồn ào ầm ĩ trong căn phòng lập tức bao phủ Tống Tử Kỳ, cậu mím môi, gian nan nện bước đi vào trong đó.
Tên Tương Du Tây Qua này vẫn như cũ bá đạo bá chiếm microphone gân cổ lên quỷ khóc sói gào, người bên cạnh có muốn cướp thế nào cũng không cướp được hắn, chỉ có thể bất đắc dĩ che lại lỗ tai ý đồ ngăn cản ma âm lọt vào.
Mà Tống Tử Kỳ lại như cái gì cũng không nghe thấy, vẻ mặt hoảng hốt đi về vị trí của mình.
Trên bàn không biết từ khi nào đã chất đống một đống lại một đống lon bia, nhưng đại đa số người ở đây lại không đem tâm tư đặt trên vấn đề ăn uống.
Tâm tình Tống Tử Kỳ sa sút, lại vừa lúc nhìn thấy trên bàn có bia, liền yên lặng mở một lon buồn đầu uống.
Tương Du Tây Qua như quỷ khóc sói gào gào hơn nửa ngày, rốt cuộc cũng bị người ta đoạt đi microphone, tuy rằng rất không cam lòng, nhưng hắn cũng chỉ có thể mất mát ngồi lại ghế sô pha.
Hắn vừa quay đầu liền phát hiện ngay trước mặt Tống Tử Kỳ vậy mà lại chất đống một đống lon bia rỗng, liền lập tức hoảng sợ: “Tư Đồ, sao lại uống nhiều như vậy? Đừng có uống nữa, uống nhiều là say đó.”
Tống Tử Kỳ lắc lắc đầu, nhẹ nhàng cười, cậu quơ quơ lon bia còn non nửa: “Không say đâu, tửu lượng của tôi rất tốt.”
Vẻ mặt Tương Du Tây Qua hoài nghi, chẳng qua khi hắn đánh giá sắc mặt của Tống Tử Kỳ, thì lại phát hiện vẻ mặt của Tống Tử Kỳ vẫn như thường, nhìn như không có gì không thích hợp, cũng không có dấu hiện uống say, cho nên mới xoay người sang chỗ khác cùng người bên cạnh nói chuyện phiếm.
Tống Tử Kỳ lười nhác ngồi trên ghế sô pha, cậu nhìn Tương Du Tây Qua một bên nói chuyện hăng say với em gái, lại nhìn nhìn Lương Bá Nhã ngồi một góc, yên lặng giơ lon bia lên uống một hớp bự.
Cậu yên lặng ở một bên uống bia, một bên nhìn Tương Du Tây Qua cùng em gái kia nói chuyện phiếm, uống uống, uống đến mức có chút hoảng hốt, tuy rằng đại não vẫn còn miễn cưỡng duy trì thanh tỉnh, nhưng ánh mắt lại có điểm mê ly.
Bầu không khí trong căn phòng càng ngày càng high, thậm chí còn có mấy UP chủ phiên xướng nhảy dựng lên, hiện trường như một đám quỷ khóc sói gào, quần ma loạn vũ, nhưng vào lúc này, Tương Du Tây Qua bỗng nhiên lại nhìn về phía Tống Tử Kỳ, làm mặt quỷ nói: “Tư Đồ không phải cậu biết múa cột sao, mau tới một phát đi ~”
Tống Tử Kỳ đang vùi đầu uống rượu dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Tương Du Tây Qua một cái, sau đó nghiêng nghiêng đầu cười khẽ: “…… Được a.”
Nếu ở thời điểm thanh tỉnh, Tống Tử Kỳ chắc chắn sẽ không có khả năng ở nơi nhiều người như vậy buông thả.
Cơ mà hiện tại cậu đã uống không ít rượu, cho nên ý thức có chút hoảng hốt, liền gật đầu đáp ứng.
Cậu bỏ lon bia trong tay xuống, chậm rãi đứng lên, bước đến trung tâm đám người quần ma loạn vũ kia, vây quanh giá đặt microphone bắt đầu xoay.
Nếu đổi lại là bất cứ người nào ở đây tới múa cột chắc chắn đều sẽ mang tới hiệu quả quỷ súc, bất quá Tống Tử Kỳ lại là giai da trắng mỹ mạo có khí chất, cho dù là mặc quần đùi đi nhảy quảng trường thì cũng đặc biệt có khí chất, huống chi còn là múa cột.
Cổ áo sơ mi trắng trên người Tống Tử Kỳ hơi hơi rộng mở, làm lộ ra một đoạn da thịt tuyết trắng cùng với xương quai xanh, theo động tác vặn vẹo của cậu, vải áo khá mỏng đã phát họa ra vòng eo tinh tế, cùng với hai chân thon dài cân đối bị quần bó sát.
Cứ việc cậu chỉ xoay lung tung không có kết cấu, thì vẫn như cũ hấp dẫn biết bao tầm mắt dán chặt vào cậu.
Xoay được chốc lát, Tống Tử Kỳ bỗng nhiên thấy có chút khát, vì thế lại xoay người trở về tiếp tục uống bia.
Tiếp tục uống thêm mấy lon bia nữa, Tống Tử Kỳ lại dựa vào ghế sô pha nhắm hai mắt lại, nghiêng đầu ngủ mất.
Về sau ai đang hát cái gì, ai đang làm cái gì, cậu cũng đều không biết.
Thẳng cho đến khi bị Tương Du Tây Qua đánh thức, Tống Tử Kỳ mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, cậu xoa xoa mắt mình, nhìn xung quanh một vòng, mới phát hiện người đã đi được bảy tám phần, chỉ còn lại Tương Du Tây Qua và Giới Mạt Mang Quả đang vây quanh muốn đánh thức cậu.
Tương Du Tây Qua thấy Tống Tử Kỳ rốt cuộc cũng tỉnh, liền duỗi tay đập vào ót Tống Tử Kỳ một cái: “Có nhiều nữ thần ở đây như vậy! Mà cậu lại đi ngủ! Có thể có chút tiền đồ được không?”
Tống Tử Kỳ chớp chớp mắt: “…… Tôi ngủ hả?”
Tương Du Tây Qua trợn trắng mắt: “Vô nghĩa, chẳng lẽ cậu còn chưa tỉnh ngủ? Có muốn cho một tát để tỉnh không?”
Tống Tử Kỳ rốt cuộc cũng phản ứng lại, khi offline cậu uống không ít rượu, sau đó đi ngủ…… Cậu yên lặng bò dậy.
“Mấy người kia đi trước rồi, chỉ còn lại chúng ta thôi đó,” Tương Du Tây Qua móc ra di động nhìn thời gian, “Khuya rồi, chúng ta nên đi thôi…… Tôi thấy bụng hơi đói rồi, hay là chúng ta đi ăn khuya trước đi?”
Tống Tử Kỳ nào có tâm tình ăn khuya, cậu lắc lắc đầu: “Các cậu đi đi, tôi về khách sạn đây.”
Vì thế Tương Du Tây Qua cùng Giới Mạt Mang Quả đi ăn khuya, còn Tống Tử Kỳ một mình đi về khách sạn.
Đêm khuya tĩnh lặng, Tống Tử Kỳ cô đơn một mình đi ở trên đường, vài đôi tình nhân từ bên người cậu lướt qua, Tống Tử Kỳ yên lặng mang theo vẻ mặt bị ngược ……
Cậu chỉ muốn an tĩnh một mình thôi mà, thế mà lại bị ăn cẩu lương là sao!
Sau khi về tới khách sạn, Tống Tử Kỳ đứng ở trước cửa phòng mình, chuẩn bị móc thẻ phòng ra mở cửa, nhưng tay cậu vừa run lên, thì thẻ phòng liền rớt xuống đất.
Cong lưng nhặt thẻ phòng lên, Tống Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn về phía căn phòng ở phía đối diện.
…… Không biết Lương Bá Nhã đã trở lại hay chưa?
Nếu đổi lại là ngày thường, Tống Tử Kỳ nhất định sẽ không có lá gan đi gõ cửa nam thần.
Nhưng mà đêm nay cậu đã uống không ít rượu, cơn say dâng lên, thì can đảm cũng dâng theo.
Tống Tử Kỳ liếm liếm bờ môi của mình, đánh bạo đi tới căn phòng ở phía đối diện, duỗi tay gõ cửa.
Sau khi gõ được vài cái, cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra.
Lương Bá Nhã đứng ở cửa, thấy là cậu, liền nhàn nhạt nói một câu: “Có chuyện gì?”
Tống Tử Kỳ ngẩng đầu, lấy hết can đảm đối diện với tầm mắt của Lương Bá Nhã: “Nam thần, tôi thật sự thích cậu từ rất lâu rồi, có thể nghe tôi giải thích không? Tôi không định lừa dối cậu đâu, cũng không định lừa gạt tình cảm của cậu ……”
Cậu run run nhỏ giọng giải thích, sau đó lại trông mong nhìn Lương Bá Nhã.
Lương Bá Nhã khẽ rũ mi mắt, nhàn nhạt À một tiếng: “Rồi thì sao?”
“Rồi…… Thật xin lỗi!”
Tống Tử Kỳ cong lưng thật thấp, cúi người khom lưng: “Thật sự rất xin lỗi!”
Lương Bá Nhã cúi đầu nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu của Tống Tử Kỳ, nhàn nhạt À một tiếng, tiếp đó liền muốn duỗi tay đóng cửa lại.
Tống Tử Kỳ ngẩng đầu thấy Lương Bá Nhã muốn đóng cửa, liền vội vàng sấn tới, một tay giữ vững cánh cửa, một tay cầm nắm tay: “Xin xin xin xin lỗi mà, tôi sai rồi tôi sai rồi tôi sai rồi……”
Thấy Lương Bá Nhã lại muốn đóng cửa, Tống Tử Kỳ liền sấn cả người chặn lại cánh cửa, đôi mắt trông mong nhìn Lương Bá Nhã: “Nam thần, tha thứ cho tôi đi, thật sự xin lỗi……”
Lương Bá Nhã cúi đầu nhìn gương mặt ngốc xít của Tống Tử Kỳ, sau một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng: “Buông tay.”
Tống Tử Kỳ cắn răng một cái, cực kỳ có khí phách nói ra hai chữ: “Không buông!”
Lương Bá Nhã: “……”
Tống Tử Kỳ nhìn mặt mày Lương Bá Nhã thanh lãnh, hơi nhếch khóe môi, trong lòng bỗng nhiên nóng lên, một cái ý niệm lớn mật nào đó bỗng dưng lắc lư trong lòng cậu một vòng, dần dần bành trướng.
Một chút xúc động, hơn nữa còn có ba phần men say, đại não của Tống Tử Kỳ nóng lên, liền lại gần Lương Bá Nhã.
Lương Bá Nhã dừng lại, theo bản năng lại lui về sau một bước, Tống Tử Kỳ liền nhân cơ hội chui vào phòng.
Lương Bá Nhã nhíu nhíu mày, bất quá không đợi hắn mở miệng đuổi người, thì Tống Tử Kỳ đã nương theo cảm giác say, to gan lớn mật bổ nhào vào Lương Bá Nhã, duỗi tay đem Lương Bá Nhã đè ở vách tường.
Lương Bá Nhã dừng lại, còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị Tống Tử Kỳ áp lại gần, lấy tư thế mãnh hổ xuống núi hướng Lương Bá Nhã hôn lên.
Sau đó, ở ngay chính giữa hồng tâm, đập một phát vào răng.
Tống Tử Kỳ ngao một tiếng, duỗi tay che lại cái răng bị va chạm, nước mắt lưng tròng nhìn Lương Bá Nhã.
Lương Bá Nhã nửa rũ mi mắt, duỗi tay dùng mu bàn tay lau lau khóe môi: “…… Cút.”
Trong nháy mắt Tống Tử Kỳ đã bị Lương Bá Nhã vạn tiễn xuyên tâm, cậu bình tĩnh nhìn Lương Bá Nhã, lại một lần nữa quật cường sáp lại.
Lương Bá Nhã nghiêng mặt đi, Tống Tử Kỳ lại hôn phải khóe môi của Lương Bá Nhã.
Tống Tử Kỳ hơi hơi run run, hôn lên khóe môi của Lương Bá Nhã.
Vào lúc Lương Bá Nhã còn chưa kịp hành động, cậu lại đánh bạo tiến đến chính diện của Lương Bá Nhã, hôn lên.
Trong nháy mắt căn phòng lại rơi vào mảng tĩnh mịch, thẳng cho đến khi cửa phòng phịch một tiếng bị gió thổi vào.
Tống Tử Kỳ thử vươn đầu lưỡi ra, ý đồ cạy ra khớp hàm của Lương Bá Nhã.
Cuối cùng Lương Bá Nhã cũng phản ứng lại, cắn chặt khớp hàm muốn đẩy Tống Tử Kỳ ra, nhưng mà Tống Tử Kỳ lại bỗng dưng hung hăng cắn môi Lương Bá Nhã một ngụm.
Thừa dịp Lương Bá Nhã bị ăn đau, nhất cử nhập quan, thăm dò vào trong miệng của Lương Bá Nhã.
Cả người Lương Bá Nhã lập tức cứng đờ, Tống Tử Kỳ nhắm hai mắt lại, ngây ngô dùng đầu lưỡi câu lấy lưỡi Lương Bá Nhã.
Quay triền miên, nước miếng giao hòa.
Trong một cái chớp mắt, Tống Tử Kỳ yên lặng nghĩ, cả đời này của cậu xem như là đã đáng giá……
Bên chóp mũi trào lên hơi thở ấm áp của Lương Bá Nhã, đầu lưỡi là khoang miệng ấm áp và mềm mại, có thể cảm nhận được tiếng tim đập khi gắt gao dán chặt vào lồng ngực của đối phương.
Tống Tử Kỳ nghĩ, giờ phút này, Lương Bá Nhã hẳn cũng có thể cảm nhận được nhịp đập như muốn bay ra khỏi lồng ngực của cậu.
Tống Tử Kỳ bỗng nhiên hơi sửng sốt, tiếng tim Lương Bá Nhã đập…… Vì sao lại nhanh như vậy?
Chẳng lẽ là nói……
Lương Bá Nhã đối với cậu, cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác?
Nhưng vào lúc này, Tống Tử Kỳ bỗng nhiên lại cảm giác được đầu lưỡi đau xót, cậu ngao ngao kêu một tiếng, thả lỏng miệng ra, ngẩng đầu lên, đôi mắt ửng hồng nhìn Lương Bá Nhã.
Bên tai Lương Bá Nhã hơi hơi phiếm hồng, hô hấp dồn dập, hắn bình tĩnh nhìn Tống Tử Kỳ, thần sắc có vài phần chật vật.
Hô hấp của Tống Tử Kỳ cứng lại, lại một lần nữa áp sát lại, hôn lên.
Tống Tử Kỳ thăm dò tính gợi lên đầu lưỡi của Lương Bá Nhã, ngây ngô ý đồ kíƈɦ ŧɦíƈɦ Lương Bá Nhã đáp lại.
Sau một lúc lâu, Lương Bá Nhã mới chần chờ câu lấy đầu lưỡi của Tống Tử Kỳ.
Trái tim Tống Tử Kỳ lập tức đập bang bang khiếp sợ……
…… Nam thần đáp lại?
Ngay sau đó, Lương Bá Nhã liền đảo khách thành chủ, cạy ra khớp hàm của Tống Tử Kỳ, thăm dò đầu lưỡi vào bên trong miệng.
Cả người Tống Tử Kỳ đều ngẩn tò te, sau một lúc lâu còn chưa phục hồi tinh thần .
Lương Bá Nhã không chỉ đáp lại, thậm chí còn muốn làm càn hơn Tống Tử Kỳ, càng hôn càng sâu, càng hôn càng kịch liệt, tựa như có một cái gì đó kiềm nén rất lâu mới được giải phóng.
Trong nháy mắt giống như Hoàng Hà vỡ đê, đập lớn sụp đổ, trời sụp đất nứt.
Thời điểm Tống Tử Kỳ bị Lương Bá Nhã đè ở trên giường hôn mút, đại não của cậu trống rỗng, lượng tin tức quá lớn, CPU hoàn toàn bất động, ầm một tiếng treo máy.
Từ thị giác của Tống Tử Kỳ đang nằm trên giường hướng lên trên, mi mắt của Lương Bá Nhã nửa rũ, đôi mắt đen nhánh như mực, hô hấp dồn dập, đầu lưỡi không ngừng ở trong miệng cậu tùy ý quấy đảo, còn có một bàn tay không an phận ở sau lưng cậu sờ loạn.
Cách một tầng áo mỏng sơ mi trắng, Tống Tử Kỳ có thể cảm nhận được nhiệt độ hơi ấm trong lòng bàn tay của Lương Bá Nhã, độ ấm kia khiến cho nơi sâu nhất trong trái tim cậu run rẩy, khiến cho da đầu cậu tê dại.
Từ khi bắt đầu cho đến bây giờ, Tống Tử Kỳ vẫn chưa phản ứng kịp.
…… Vì sao lại biến thành thế này?
Rốt cuộc là vì sao lại biến thành thế này?
Trong đầu cậu đều là một mảnh hỗn độn, cái gì cũng nhớ không nổi, cái gì cũng nghĩ không ra.
Cậu chỉ cảm thấy đầu lưỡi ấm áp trong miệng mình cùng cái vuốt ve không ngừng.
Tuy rằng vẫn nhìn không thấy, nhưng mà Tống Tử Kỳ có thể tưởng tượng đến cảnh bàn tay Lương Bá Nhã vuốt ve sau lưng cậu, khớp xương rõ ràng, năm ngón tay thon dài……
Lương Bá Nhã do dự một chút, cái tay kia dần dần đi xuống, theo thắt lưng của Tống Tử Kỳ đi xuống từ từ, sờ đến bên hông Tống Tử Kỳ.
Bàn tay hắn ở cái eo Tống Tử Kỳ vừa mới vặn vẹo múa cột lưu luyến một trận, lại theo bên hông đi xuống, sờ đến bờ mông.
Đại não Tống Tử Kỳ vẫn như cũ trống rỗng, cả người đều có chút không thanh tỉnh.
Tay Lương Bá Nhã vẫn tiếp tục đi xuống, thăm dò vào lưng quần, sờ đến …… Cái quần đùi ông già trên vỉa hè mười đồng ba cái.
Tống Tử Kỳ rốt cuộc cũng phản ứng lại……
Đm! Cậu mới cùng nam thần có chút tiến triển, vậy mà trong nháy mắt liền nhảy đến bước cuối rồi?!
Cái loại cốt truyện thần triển khai này cho dù có đặt ở trong tiểu thuyết cũng sẽ bị người phun tào nhé!
▪︎ Thần triển khai 神展开 là một loại nhảy vọt trong cốt truyện, vượt quá sự mong đợi của người đọc.
Ngay khi bàn tay Lương Bá Nhã sắp tiến vào cái quần ông già của Tống Tử Kỳ, thì tiếng chuông di động bỗng nhiên vang lên.
Ở trong cái loại trầm mặc như chỉ còn lại hô hấp dồn dập của hai người, thì tiếng chuông này chính là đột ngột, đột ngột đến mức khiến hai người trong nháy mắt phục hồi lại tinh thần.
Cả người Lương Bá Nhã như bị hắt vào đầu một chậu nước lạnh, bàn tay đang chuẩn bị tiến vào quần xà lỏn cũng dừng lại, giống như đụng phải lửa nóng rồi nhanh chóng rụt về.
Hắn ngẩng đầu lên, từ trên người Tống Tử Kỳ bò dậy.
Thế nhưng bởi vì khi nãy hai người hôn nhau quá mức kịch liệt, cho nên thời điểm tách ra thậm chí còn mang theo một tia nước miếng.
Tống Tử Kỳ lập tức xấu hổ đến mức muốn tìm một cái khe đất chui vào.
Tiếng chuông đột ngột vẫn như cũ vang lên không ngừng, Tống Tử Kỳ có chút không dám nhìn biểu tình của Lương Bá Nhã, cậu há miệng thở dốc, muốn nói cái gì đó.
Thế nhưng không đợi cậu mở miệng, thì Lương Bá Nhã đã duỗi tay đem cả người cậu từ trên giường kéo lên.
Tống Tử Kỳ hơi hơi sửng sốt, còn chưa kịp có phản ứng lại, thì đã bị Lương Bá Nhã đẩy ra khỏi phòng.
“Chờ một……”
Không chờ Tống Tử Kỳ đem hết câu nói hết, thì cửa phòng đã phịch một tiếng đóng lại.
Tống Tử Kỳ nhìn chằm chằm cánh cửa kia một lúc lâu, mới xấu hổ duỗi tay sờ sờ cánh mũi.
Sau một lát, cậu mới nhẹ nhàng nói với cánh cửa một tiếng “Ngủ ngon”, sau đó xoay người chật vật nhanh chóng trở về phòng.
Vừa mới về đến phòng, Tống Tử Kỳ đã vội không chờ nổi chạy vào phòng tắm, rồi bắt tay vói vào quần cộc của mình giải quyết vấn ♂ đề.
Không còn biện pháp, ai biểu vừa rồi Lương Bá Nhã hôn quá nhiệt tình làm chi, khiến cho cậu có chút phản ứng rồi……
Nhớ lại cái hôn vừa rồi, gương mặt già của Tống Tử Kỳ lại lập tức đỏ lên, hô hấp càng dồn dập.
Cậu nhắm hai mắt lại, một bên nhớ lại biểu tình vừa rồi của Lương Bá Nhã, một bên bảo vệ sức khoẻ cho mình.
Không biết đã qua bao lâu, Tống Tử Kỳ cuối cùng cũng xong việc, cậu một bên rửa tay một bên nhìn chính mình trong gương sắc mặt hơi hơi phiếm hồng, đồng thời còn mặt đỏ tim đập, sau đó lại bỗng dưng nhớ tới một sự kiện ——
…… Từ từ, vừa rồi nam thần hình như cũng có phản ứng?
Vừa nãy khi cậu bị nam thần đè ở trên giường hôn môi, hình như cảm nhận được một có cái gì đó cứng cứng âm ấm…… Ừm, còn có một thứ lớn cách quần chọc cậu.
Tống Tử Kỳ ngây ngốc nhìn chính mình trong gương, bỗng nhiên ngây ngô cười một cái.
Cái này không phải chứng tỏ ——
Nam thần đối với cậu…… Thật sự không hẳn là không có một chút cảm giác nào sao?
----------------------------
▪︎ Cái từ mình ở đầu truyện, lúc đầu là để chữ hắn, nó không phân rõ là công hay thụ gì hết, nên mình xin mạn phép là để của công.
Vì nếu lúc đó công mà xoa vai thụ thì theo ý nào để có nghĩa là làm dịu mối quan hệ và theo tính cách của thụ thì lúc đó cậu ấy rất có thể sẽ nghĩ miên man cho rằng mình có thể đã được công tha thứ.
Nhưng trên thực tế lại không, cậu ấy cứ tiếp tục ủ rũ.
Nên mình sẽ để là công.
Nếu các cậu thấy không đúng thì cứ kêu để mình sửa????
-8/8/2020- Hoàn chương 56.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...