Nam Thần Máy Móc


Lúc Phong Thả Ngâm tỉnh lại đã là sáng sớm ngày thứ ba.

Tuy rằng đã ngủ một ngày một đêm, thế nhưng hắn mơ hồ nhớ tới trong lúc mình ngủ có người đút thức ăn cho nên khi tỉnh lại tinh thần mới tốt như vậy.
Chỉ là ý thức vừa tỉnh táo hắn liền phát hiện thân thể có gì đó không đúng.

Dù sao cảm giác khi da thịt tiếp xúc với chăm đệm cũng không giống như khi mặc quần áo.

Hắn nhúc nhích một chút, sau đó lúng túng phát hiện, không chỉ không mặc quần áo mà ngay cả cái khố bên trong đối phương cũng không để lại cho hắn.
Nhưng đây đúng là việc mà Kỷ Hành sẽ làm, nhớ tới người kia làm gì cũng rất nghiêm túc Phong Thả Ngâm có chút bất đắc dĩ cười cười.
Hắn quét mắt nhìn xung quanh nhà trúc nhưng ở nơi đơn sơ thế này không thể tìm ra được sự hiện diện của vật che thân chứ nói gì đến quần áo.

Không thể làm gì khác hơn là khoác chăn từ trên giường bước xuống.
Hai chân mới vừa rời giường, cửa nhà trúc liện bị mở từ bên ngoài.

Người vừa mở cửa trên tay bê một bát cháo lớn, trên người là bộ quần áo vải thô có hai mảnh vá màu xám to đùng bắt mắt.
Chú ý tới quần áo Kỷ Hành đang mặc, Phong Thả Ngâm ngay lập tức nhíu mày.
Kỷ Hành đặt bát cháo lên cái bàn thiếu mất một góc bên cạnh, nhìn thấy Phong Thả Ngâm đang nhíu mày liền hỏi: “Xin hỏi, ngươi không vui sao?”
Phong Thả Ngâm đem chăn che khuất đùi, nhưng lại không thèm để ý nửa thân trên đang lộ ra ngoài, nghe vậy gật đầu nói: “Quả thật là rất không vui, không nghĩ tới năm năm không gặp ngươi lại trải qua gian khổ như vậy.”
Người bình thường nếu nghe lời này cho dù không tức giận thì cũng sẽ khó chịu thế nhưng Phong Thả Ngâm biết Kỷ Hành sẽ không để ý.

Gương mặt người này vẫn giống như gương mặt trong quá khứ mà hắn nhớ, bình thản đến cái gì cũng không thèm tính toán.
Quả nhiên, Kỷ Hành nghe hắn nói xong vẫn bình tĩnh, hơi gật đầu nói: “Quần áo ta đã phơi khô, sẽ mang tới cho ngươi sau.

Hiện tại ngươi có muốn uống cháo không?”
“Đương nhiên uống.” – Nhà rất nhỏ nên bàn khá gần giường, Phong Thả Ngâm duỗi tay một cái đã có thể với được bát cháo.

Mà vào lúc này, Kỷ Hành đã đi sang phòng bên cạnh lấy quần áo về cho Phong Thả Ngâm.

Y đem quần áo đưa cho Phong Thả Ngâm, vừa liếc nhìn bầu trời bên ngoài.
Mưa mặc dù đã ngừng nhưng bầu trời vẫn phủ kín mây đen.

Kỷ Hành yên lặng tính toán một chút năng lượng còn lại, xác định nếu như chỉ làm những việc đơn giản hàng ngày thì vẫn kéo dài được hay tháng.
Phong Thả Ngâm mặc quần áo tử tế, thấy Kỷ Hành nhìn chằm chằm bầu trời bên ngoài bèn cười nói: “Yên tâm, không mưa lâu đâu, ngày mai khẳng định sẽ tốt hơn.” Phong Thả Ngâm cho là Kỷ Hành không thích trời mưa.
Kỷ Hành đối lời của hắn không tỏ rõ ý kiến mà chỉ nói: “Xin hỏi, ngươi mới vừa nói “Năm năm không gặp” ý là chúng ta năm năm trước từng gặp mặt sao?”
Phong Thả Ngâm ngừng lại động tác ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Hành, “Không thể nào.

Mới năm năm trôi qua coi như ta lớn lên cũng không đến mức không nhận ra như vậy? Ngươi thế nhưng lại quên mất ta?” Hắn có chút không vui, tiến lên phía trước lại nói: “Nhìn kỹ một chút, nhớ ra gì không?”
Kỷ Hành khuôn mặt phóng to phía trước, đôi mắt đen tinh khiết lóe lên chút ánh sáng lạ, xem lại ghi chép về tất cả nhân loại y từng gặp qua sau đó tiến hành so sánh với người trước mắt, quá trình nhìn như rất lâu kỳ thực chỉ ngắn ngủi một giây.

Trong mắt Phong Thả Ngâm nhìn chỉ thấy Kỷ Hành dừng một chút, sau đó vô cùng chính xác nói ra tên của hắn, “Xin hỏi, ngươi là Phong Thả Ngâm sao?”
Phong Thả Ngâm nở nụ cười, “Cuối cùng ngươi cũng nhớ ra.”
Kỷ Hành gật gật đầu, nói: “Đã đổi mới ghi chép.” – So với ghi chép năm năm trước Phong Thả Ngâm đã cao thêm hai mươi centimet, khuôn mặt trưởng thành càng thêm kiên cường góc cạnh.
“Đã đổi mới ghi chép?” Phong Thả Ngâm có chút kỳ quái nói: “Ngươi nói chuyện thật lạ.”
Hệ thống phân tích lời nói của y không phục hồi.

Không cần hồi phục, cũng cùng một cấp bậc với phí lời.

Kỷ Hành cũng không hiểu nhân loại tại sao đôi lúc sẽ nói ra một ít câu nói vô nghĩa, thế nhưng y cũng không rảnh để đi tìm hiểu chuyện này.

Y quét mắt nhìn Phong Thả Ngâm một cái, nói: “Ngươi hiện tại vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nên nghỉ ngơi thêm một ngày nữa.”
“Cái này ta biết.” Phong Thả Ngâm tiêu hao hết nội lực hiện tại mới khôi phục chưa đến năm phần.


Vết thương ngoài da đã được Kỷ Hành băng bó vẫn chưa khỏe, càng làm hắn để ý là chất độc “năm tháng tiêu hồn” của kẻ kia.

Tuy rằng hiện tại hắn không cảm giác được mình có dấu hiệu trúng độc nhưng tâm lý vẫn có chút lo lắng.
Kỷ Hành sử dụng chức năng quét hình không phát hiện chất độc trong cơ thể Phong Thả Ngâm lại nhìn thấy Phong Thả Ngâm đã ngồi lên giường bày ra tư thế chuẩn bị điều tức, vì vậy nói: “Ngươi nghỉ ngơi thật tốt.” Nói xong, y cầm lấy bát không trên bàn rời đi.
Trước khi Kỷ Hành rời đi, Phong Thả Ngâm bỗng nhiên gọi y lại: “Chờ đã.” Hắn nhìn người trước mắt mặc quần áo vải thô lại như mặc áo gấm nói lên lời từ tận đáy lòng: “Kỷ Hành, cám ơn ngươi.” Cám ơn ngươi năm năm trước đã cứu ta, cám ơn ngươi khi ta cần nhất lại xuất hiện…
Trong mắt Kỷ Hành phản chiếu bóng dáng của nhân loại kia áo đen tóc đen, dung mạo tuấn mỹ, vô cùng lễ phép gật đầu nói: “Không cần khách khí.” Chăm sóc người đang trong tình trạng nguy hiểm vốn là nhiệm vụ của y.
Sau khi đóng cửa lại, Kỷ Hành đi sang phòng bếp bên cạnh nhà bếp được đơn sơ dựng lên bằng gỗ và cỏ bắt đầu rửa bát.
Rửa bát xong y lấy cái rìu bắt đầu chẻ củi, vừa chẻ củi vừa xem lại ghi chép năm năm trước bắt đầu nhớ lại.
—— Năm năm trước tại khu rừng ngoại thành Vân Châu.
Kỷ Hành lặng yên không một tiếng động tiến vào thế giới này ngay lập tức bắt đầu vận hành máy.
Da thịt giả nhưng hoàn toàn giống với con người đã tổ hợp xong để lộ ra xương cánh tay giống hệt con người.

Sau đó xương tay phát ra vào âm thanh máy móc mở ra vài lỗ nhỏ hai robot nano con người không thể nhìn thấy được thả ra bay theo hai hướng ngược nhau, thu thập thông tin cơ bản về thế giới này cho chủ thể cũng chính là Kỷ Hành..
Đợi sau khi hai robot nano đã đi cánh tay của Kỷ Hành lại trở về như cũ, bắt đầu nghiên cứu thân thể của mình.
Y nhẹ bấm vào lòng bàn tay trái, tại nơi tiếp xúc với đầu ngón tay xuất hiện ánh sáng màu lam, sau đó ánh sáng lam nhanh chóng mở ra thành một màn hình nhỏ.
Chính giữa màn hình là một người đàn ông tóc đen mặc áo màu trắng đang ngồi trên ghế sa lông khẽ mỉm cười nhìn y, mở miệng nói: “Kỷ Hành, khi tôi chế tạo ra cậu không cẩn thận để một vài thứ xâm nhập vào.

Lúc đó tôi cũng không để ý nhưng bây giờ nhìn lại thật sự là một tai họa rất lớn.

Cậu và A Bảo đến thế giới số WX -234 một chuyến, tìm thứ đã trà trộn vào trong thân thể của cậu.

Sau khi tìm được hãy trở về.

Nhớ kỹ, không được để người khác phát hiện ra cậu không phải con người.”

“Đã biết.” – Sau khi Kỷ Hành tiếp nhận mệnh lệnh lập tức liên hệ với cộng sự A Bảo.

A Bảo có bản chất giống với Kỷ Hành nhưng có một điểm bất đồng, Kỷ Hàn mang theo thân máy xuất hiện còn A Bảo là chương trình phụ trợ.

Trước khi đến thế giới này A Bảo vẫn luôn bị hắn cất trong cặp đựng tài liệu chuyên thuộc.
A Bảo trước đây vô cùng hoạt bát sinh động nay lại không có động tĩnh gì.

Vì vậy Kỷ Hành vì vậy mở cặp văn kiện ra nhưng bên trong trống rỗng, A Bảo tự tay y đặt vào cũng không thấy đâu…
“Hệ thống, bắt đầu tự kiểm tra, phạm vi toàn bộ thân máy.”
【 Tích! Đã tiếp thu mệnh lệnh.

Chương trình tự kiểm tra bắt đầu khởi động, mười, chín, tám, bảy, sáu… ba, hai, một.

Chương trình tự kiểm tra kết thúc.

Tốc độ vận hành bình thường, chương trình hệ thống bình thường, không có bệnh độc nguy hiểm, năng lượng còn lại 90%… Thân máy vô cùng khỏe mạnh, hoan nghênh lần sau tự kiểm tra sau! 】 “Hết thảy bình thường, A Bảo lại biến mất.

Ta lại không thể đánh rơi nó, như vậy là do nguyên nhân ngoài thân máy?” – Vấn đề Kỷ Hành tự hỏi vẫn không có câu trả lời.
Không lâu sau robot nano bắt đầu gửi thông tin về.
Từ tin tức thu được, Kỷ Hành chú ý tới 500 mét trong bụi cây có một nhân loại trẻ tuổi.

Không cần quét hình toàn thân chỉ cần nhìn mặt nhân loại Kỷ Hành có đoán rằng nhân loại kia vẫn chưa qua mười tám tuổi.

Người dưới mười tám tuổi chưa mắc tiền án, theo lập trình trong thân máy là đối tượng cần được bảo vệ vô điều kiện.
Tuân thủ luật lệ một cách nghiêm túc, Kỷ Hành xuất phát đến gần nhân loại kia.

Trong lúc đang đi y gặp qua hai nhân loại khác mang theo vũ khí lạnh, xem ra người mà thiếu niên kia trốn tránh chính là bọn họ.
Vũ khí lạnh: vũ khí tấn công cầm tay bằng kim loại không phát nhiệt gồm, kiếm, giáo, mác,….
Trong tình huống bình thường, Kỷ Hành là không sẽ chủ động cùng bất kỳ nhân loại nào phát sinh xung đột.


Vì vậy y mang theo nhân loại chưa thành niên kia trốn vào trong hang động.
Chờ tin tức người máy nano truyền lại hai nhân loại kia một đã đi xa, một canh giữ ở lối ra của khu rừng, Kỷ Hành liền bò ra ngoài tìm thức ăn cho thiếu niên.
Mảnh rừng núi này đối với con người là khá rộng lớn hơn nữa cây cối lại nhiều và tươi tốt thế nhưng có trái cây ăn được không có mấy loại.

Căn cứ vào thông tin của robot nano, Kỷ Hành mỗi ngày rất nhanh đã có thể tìm ra trái cây con người có thể ăn, nhưng đáng tiếc mỗi cây ăn quả lại ra trái rất ít, hơn nữa không mấy.

Chỉ chút hoa quả này không đủ để cung cấp chất dinh dưỡng cần thiết.
Thế nhưng y không thể đi quá xa, nếu không để ý kỹ thiếu niên kia hơn 90% sẽ gặp nguy hiểm.
Đúng, từ ngày đầu tiên Kỷ Hành đã biết thiếu niên kia đi theo sau mình, mới đầu y có chút không hiểu, bởi vì tại trong nhận thức của y, không có ai sẽ đề phòng một người máy phổ thông cả.

Thế nhưng rất nhanh, dựa vào phân tích của hệ thống và thông tin robot nano gửi về, y liền phát hiện khoa học kỹ thuật vẫn chưa tồn tại trên thế giới này.

Con người ở đây không có khái niệm về robot và người máy, bọn họ không chút nghi ngờ mà xem y là đồng loại, cho nên một thiếu niên đang ở trong nguy hiểm, đối mặt với người xa lạ sinh ra tâm lý đề phòng là vô cùng phù hợp logic.
Vì phòng ngừa xúc phạm tới tự tôn của tiểu nhân loại, Kỷ Hành vẫn luôn không nói cho hắn biết mình đã sớm phát hiện.
Tiểu nhân loại kia giống như hệ thống phân tích thực sự coi y là đồng loại.

Ngày nào cũng bắt y phải ăn, thế nhưng y ngày nào cũng tranh thủ lúc đi hái trái cây tắm nắng, ăn no nê rồi nên không đói bụng.

Nhưng tiểu nhân loại không tin, hắn nhất định phải nhìn y ăn một quả mang về mới vừa lòng.
Y đoán đây là một tiểu nhân loại hiền lành.

(hiền vãi =))))
Mãi đến tận khi y mang theo tiểu nhân loại trốn tránh được năm ngày ba tiếng hai mươi bảy giây, hai nhân loại cưỡi pháp khí phi hành mới rời đi…
=====
Kỷ Hành liếc mắt nhìn tiến độ trong ghi chép, nhớ lại sau đó mình giúp tiểu nhân loại ra khỏi khu rừng đi tìm thân thích còn sót lại của hắn.

Hình ảnh cuối cùng lưu lại là tên tiểu nhân kia hô lên với y: “Kỷ Hành! Ta là Phong Thả Ngâm! Sau này ta nhất định sẽ báo đáp ngươi…”
Hết chương 3..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận