Sau khi ăn xong nói chuyện trên trời dưới đất trong ba mươi phút năm mươi hai giây, sau khi Phong Thả Ngâm thu dọn đồ ăn rồi dặn dò y nghỉ ngơi liền đi ra ngoài.
Năng lượng còn lại 12%, Kỷ Hành một lần nữa nằm xuống giường bắt đầu tắt máy, cân nhắc tới ở đây vẫn còn hai nhân loại, nếu như y vì tiết kiệm năng lượng mà tắt chức năng ngụy trang thế nào cũng khiến bọn họ khủng hoảng, vì vậy Kỷ Hành chỉ có thể nhìn chằm chằm biểu tượng năng lượng hình đồng hồ cát rồi nhắm hai mắt lại.
Phong Thả Ngâm sau khi rửa bát xong liền tìm được Đổng Kính Cho trong rừng mận.
Đổng Kính Chi mặc áo dài xám, thoạt nhìn không khác gì một ông lão bình thường đang đứng giữa rừng cây mơ, một tay cầm sách một tay khác cầm bút phác hoạ phía trên.
Nhận ra Phong Thả Ngâm lại đây, ông dừng bút, trên mặt lộ ra nụ cười hòa ái, “Có chuyện gì không?”
Phong Thả Ngâm cung kính ôm quyền, sau khi hành lễ mới nói: “Vãn bối tới đây tìm tiên sinh là muốn hỏi tiên sinh có thuốc gì giúp mọc tóc hay không, ta thấy Kỷ Hành… y…”
“Cái này à? Không cần phải lo lắng.” Đổng Kính Chi vung tay, vẻ mặt vô cùng thoải mái, “Chờ vết thương trên người y khỏi hẳn, ta làm cho y một viên thuốc, uống vào sẽ tốt lên ngay.”
Nghe vậy Phong Thả Ngâm thoáng thở phào nhẹ nhõm, lại vẫn chưa yên tâm liền kể lại việc thăm dò Kỷ Hành hôm nay, hỏi: “Kỷ Hành dường như không có vị giác, tiên sinh, có thuốc gì hay không?”
Đổng Kính Chi nghe vậy nhíu mày, lại hỏi: “Vị gì y cũng không nếm ra được sao?”
Trên mặt Phong Thả Ngâm hiện ra vẻ âu lo, “Ta đã xác định y không thể nhận ra vị ngọt và vị mặn, những mùi vị khác hình như cũng không nếm ra, khi nấu cháo ta không thái rau nhưng khi ăn y ngay cả nhai cũng không cần đã nuốt xuống.”
Đổng Kính Chi lại hỏi: “Y không có vị giác là trời sinh hay gần đây mới như vậy?”
Phong Thả Ngâm hồi tưởng lại từng chi tiết nhỏ khi ở cạnh Kỷ Hành, nói: “Ta không dám hỏi, chỉ là từ trước đến giờ y ăn gì cũng không kén chọn, món nào cũng ăn được.” Trước đây hắn là cho là Kỷ Hành không kén ăn, nhưng giờ nghĩ lại y không xoi mói có thể là vì ăn gì cũng không có mùi vị.
Nghĩ tới đây, trong lòng bỗng trầm xuống.
Lúc này hắn lại nghe Đổng tiên sinh nói: “Đứa nhỏ này vốn là không có cảm giác đau, hiện tại vị giác cũng không có, đây rốt cuộc là mệnh gì?”
“Tiên sinh người nói cái gì?” Phong Thả Ngâm đột nhiên ngẩng đầu nhìn ông.
Đổng Kính Chi vuốt ve chòm râu, kể lại chuyện Kỷ Hành không có cảm giác đau một lần.
Phong Thả Ngâm nghe vậy giật mình, không có cảm giác đau… Cho dù tay chân đứt ra cũng không cảm nhận được đau đớn thể xác… Vậy khi Kỷ Hành bị liệt hỏa thiêu đốt liệu y có biết mình đang bị dày vò đau đớn không? Y có biết mình có thể sẽ chết không? Y thiện lương như vậy, có khi nào chỉ vì cứu người khác mà bỏ qua an toàn của bản thân? Có phải chỉ vì không đau mà sẽ bỏ mặc vết thương không quản?
====
Kỷ Hành cũng không biết Phong Thả Ngâm đã rơi vào hiểu lầm với mình.
Y nằm lỳ ở trên giường, sau khi ghi chép xong liền tắt nguồn mãi đến chạng vạng đúng giờ đã cài đặt trước mới khởi động lại máy.
Mới vừa mở mắt ra liền thấy nhân loại ngồi bên giường nhìn y chằm chằm.
Phong Thả Ngâm nhìn chằm chằm Kỷ Hành chậm rãi mở mắt ra, cười nói: “Ta đang muốn gọi ngươi, ngươi liền tỉnh rồi, vừa đúng lúc ăn cơm tối!”
Kỷ Hành từ trên giường ngồi dậy, nhìn thấy Phong Thả Ngâm kéo bàn từ góc phòng đến bên giường, sau đó mở nắp một cái chén sứ lớn, một luồng nhiệt khí theo đó bay lên để lộ một bát thịt lớn.
“Ta thấy ngươi hồi phục nhanh như vậy nhất định rất hao tổn nguyên khí, chỉ ăn cháo khẳng định là không đủ.
Lúc lên núi bắt được một con thỏ liền mang đi nướng, ngươi mau ăn đi.” Phong Thả Ngâm vừa nói vừa gắp mấy miếng thịt mỡ dầy bỏ vào trong bát của Kỷ Hành.
Kỷ Hành mở ghi chép, xác định lại chuyện Phong Thả Ngâm nói không cần cảm ơn trước đó, vì vậy y yên lặng gắp thịt bắt đầu ăn.
Phong Thả Ngâm cắn một miếng thịt thỏ lại liếc mắt nhìn Kỷ Hành một cái, một lát sau đột nhiên hỏi: “Ngươi thấy cháo ngon hơn hay thịt ngon hơn.”
Kỷ Hành không chút do dự trả lời: “Cháo.”
Phong Thả Ngâm lại hỏi: “Tại sao? Ngươi không cảm thấy mùi thịt rất thơm rất ngon sao?”
Kỷ Hành nói: “Cháo tốt cho tiêu hóa.” Tỷ lệ xử lý cùng một lượng thịt và cháo tương đương nhau trong hệ tiêu hóa của y là 1.5:1.
Nghe vậy, đôi đũa trong tay Phong Thả Ngâm suýt nữa rớt xuống, xong rồi, ngay cả vị thịt Kỷ Hành cũng không nếm ra! Trong mắt y có lẽ thức ăn nào cũng có mùi vị như nhau, nên mới thích những món dễ tiêu hóa hơn?
===
Sau năm ngày, băng bó trên người Kỷ Hành rốt cục có thể tháo ra.
Sau khi có được câu trả lời chắc chắn của Đổng tiên sinh, Phong Thả Ngâm lập tức đun mấy nồi nước nông đổ đầy bồn tắm rồi khiêng đến phòng Kỷ Hành.
“Ta thấy ngươi đã lâu rồi không tắm, có phải rất khó chịu không!” Phong Thả Ngâm một bên đặt bồn tắm xuống vừa nói: “Ngày hôm nay tắm đi, chỗ này không có phòng tắm, ngươi tạm một chút…”
Kỷ Hành mười năm không tắm cũng không bẩn, nhưng người máy và nhân loại khác nhau.
Y thấy Phong Thả Ngâm vừa nói vừa dọn dẹp liền gật đầu đáp một tiếng, sau đó hai tay nhanh chóng tháo bỏ băng bó trên người.
Vì vậy Phong Thả Ngâm mới vừa dọn dẹp xong muốn giúp Kỷ Hành tháo băng quay người lại đã nhìn thấy một nam tử than không tì vết.
Nói chính xác, là nửa người trên không tì vết.
Không biết có phải vì quá lâu không gặp ánh nắng hay không mà làn da Kỷ Hành nhìn qua vô cùng trắng nõn, hơn nữa tướng mạo y vốn là tuấn mỹ tinh xảo vừa đủ khiến người liếc mắt một liền không thể dời mắt, nhưng khung xương của y lại lớn hơn người bình thường một chút, dáng người vừa cao to lại kiên cường, cho dù quá mức tuấn mỹ cũng sẽ không khiến người khác cảm thấy nữ tính.
Phong Thả Ngâm đến gần nhìn kỹ một chút, vui vẻ nói: “Đổng tiên sinh quả nhiên y thuật quả nhiên cao minh, Kỷ Hành, trên người ngươi không nhìn ra dấu vết bị bỏng nữa.” Sau khi cởi bỏ bang vải, những vết thương bị bỏng trên người Kỷ Hành lộ ra hồng nhạt hết sức rõ ràng, đây là đang lên da non chờ qua một thời gian nữa sẽ khôi phục không khác gì những vị trí khác.
Đáng tiếc tóc Kỷ Hành bên trái chưa mọc ra, nhìn qua có chút buồn cười.
“Ngươi yên tâm, Đổng tiên sinh nói ngày hôm nay sẽ luyện cho ngươi một viên đan dược, chờ ngươi uống xong tóc sẽ mọc lại.”
“Cảm ơn.” Kỷ Hành gật đầu nói.
“Ngươi xem ngươi, còn khách khí với ta!” Phong Thả Ngâm đẩy Kỷ Hành đi tới trước bồn tắm, “Mau lên, một lát nữa nước nguội mất bây giờ.”
Kỷ Hành cởi hết chỉ còn một cái quần, y nhấc chân tiến vào bồn tắm.
Truyện Đông Phương
Thân máy từ cổ trở xuống toàn bộ đều chìm vào nước ấm 44℃, Kỷ Hành đang muốn dựa theo các bước tắm lại phát hiện khắn tắm đặt ngoài tầm với.
Y nhìn về phía nhân loại duy nhất trong phòng, đối phương đưa lưng về phía hắn tóc đen rủ xuống che khuất hai bên tai đang đỏ lên.
Kỷ Hành nói: “Phong Thả Ngâm, có thể giúp lấy khăn tắm giúp ta không?”
“Hả? À, được.” Phong Thả Ngâm sờ sờ bên tai có chút nóng lên, hơi không yên lòng đưa cho khăn mặt cho y, ánh mắt của hắn hơi động, nhìn thấy mái tóc bị lửa thiêu nham nhở của Kỷ Hành liền hỏi: “Có cần ta gội đầu cho ngươi không? Ngươi tự gội được chứ?”
Kỷ Hành lắc đầu nói: “Không cần làm phiền, ta mình có thể gội được.”
“Ồ.” Phong Thả Ngâm đáp một tiếng không biết là tiếc nuối hay là thở ra một hơi, nói chung là cảm thấy vô cùng khó chịu.
Thấy Kỷ Hành hiển nhiên không cần hắn hỗ trợ, hắn quay người đóng cửa lại liền đi ra ngoài.
Bầu trời bên ngoài vẫn âm u, đứng ở trên núi dõi mắt nhìn ra có thể phương xa sấm vang chớp giật, một mảnh tối tăm mơ hồ, hiển nhiên là lại chuẩn bị mưa to.
Mưa này đã kéo dài liên tục ba tháng, tuy rằng trên núi không bị mưa rào ảnh hưởng nhưng cũng không thể thấy mặt trời, chỉ sợ ngay cả người cũng phải mốc meo.
Nghĩ đến Kỷ Hành thích nhất là tắm nắng Phong Thả Ngâm liền hướng mắt nhìn về phía gian phòng, ánh mắt tựa muốn xuyên thủng cửa gỗ mỏng manh để nhìn thấy người bên trong cởi hết quần áo, mặt không cảm xúc nhưng lại vô cùng nghiêm túc tắm rửa.
Kỷ Hành làm gì cũng nghiêm mặt, thái độ thì nghiêm túc như vậy, thực sự là… Có chút đáng yêu không biết phải nói sao! Phong Thả Ngâm dựa vào một gốc cây mơ, khóe miệng khẽ nhếch.
Một lát sau hắn giơ tay lên tàn nhẫn tát mình một cái.
Bộp một tiếng vang lên giòn giã! Khiến con chim đang đậu trên than cây giật mình cất cánh bay xa.
Một tát này dường như cũng đập nát một thứ gì đó.
Phong Thả Ngâm nhíu mày, mãi đến khi tâm tình hoàn toàn bình phục lại trên mặt hắn mới hiện lên chút ý cười giống thường ngày.
Tính toán Kỷ Hành hẳn đã sắp tắm xong hắn nhấc chân chuẩn bị đi về, nhưng mà mới bước được một bước, cảm giác quen thuộc nào đó bỗng từ bụng dưới truyền thẳng lên lan truyền đến toàn thân.
Hai tay Phong Thả Ngâm đặt trên thân cây khô nỗ lực chống đỡ than thể đứng tại chỗ, trong lòng hắn bất an cùng kinh ngạc.
Tính ra còn chưa tới mười lăm ngày sao có thể phát tác nhanh như vậy?
=====
Hết chương 20.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...