“A, bỏng nặng như vậy, với một người phàm mà nói thì đây như là lấy mạng luôn!” Đổng Kính Chi mang theo hai người Kỷ Hành vào nơi ở trên đỉnh núi, sau đó để y nằm sấp trên giường gỗ.
Lão vừa xử lí vết bỏng của y vừa nói: “Lệ khí trên người tên đệ tử Linh Tông khi nãy rất nặng, hai người phàm các ngươi sao lại chọc phải kẻ đó?”
Kỷ Hành xem lại ghi chép lúc trước, thành thật trả lời: “Phong Thả Ngâm giết một đệ tử Linh Tông, kẻ vừa nãy là bọn họ phái tới báo thù.”
Đổng Kính Chi lại hỏi: “Phong Thả Ngâm là đồng bạn của ngươi? Hắn vì sao lại phải giết chết một tên đệ tử Linh Tông?”
Kỷ Hành trả lời: “Phong Thả Ngâm nói tên đệ tử Linh Tông đó đã hại rất nhiều nữ tử vô tội, vì vậy hắn thay trời hành đạo giết người kia.”
“Thay trời hành đạo?” Đổng Kính Chi cười cười, “Giải thích như vậy cũng rất thú vị.”
Đổng Kính Chi bôi một lớp thuốc mỡ màu xanh lục nửa trong suốt lên vết bỏng bị đốt đến không còn ra hình dạng sau lưng Kỷ Hành, sau đó dùng băng vải đặc chế phủ lên miệng vết thương để ngăn ngừa nhiễm trùng.
“Vết thương như này nếu ở nhân gian đã hết thuốc chữa, tiểu tử ngươi may mắn gặp được ta.” Sau khi Đổng Kính Chi băng bó vết thương cẩn thận liền nói: “Cho dù không cảm thấy đau đớn nhưng mấy ngày tới ngươi cũng không nên đi lại khắp nơi.
Bé ngoan nên nằm ở trên giường, chờ cái bảy, tám ngày thì vết thương có thể hoàn toàn khỏi rồi.”
Kỷ Hành nói: “Cảm ơn ngài, xin hỏi tôi có thể tắm nắng không?”
Đổng Kính Chi nói: “Có thể, đương nhiên có thể, chỉ là một tháng tới cũng cũng sẽ không có mặt trời.”
Một tháng? Ánh mặt trời bị tầng mây che khuất nên năng lượng y hấp thụ được là có hạn, mà năng lượng còn lại của y cũng chỉ có mười ba phần trăm nếu như lại phát sinh sự cố bất ngờ bị nhân loại truy sát thì y chỉ có thể bất đắc dĩ tắt máy.
Đổng Kính Chi băng bó xong vết thương, thuận tiện dùng dùng thần thức quét một lần căn cốt của Kỷ Hành, trong lòng than thở, đáng tiếc có cơ duyên lại không có tư chất tu tiên.
“Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, không nên tùy tiện nhúc nhích, ta đi xem tên tiểu tử kia.”
Dứt lời, hắn lão đầu một cái, đến sát vách đến xem một người trẻ tuổi khác…
===
Lúc Phong Thả Ngâm tỉnh lại đã là ngày thứ ba.
Hắn nằm trên một cái ngfn trúc trải chiếu cói, cách đó không xa bày mấy cái ghế gỗ, sát tường có một cái bàn vuông bên trên còn đặt vài cái ấm sắc thuốc.
Xuyên qua cửa sổ trong phòng còn có thể nhìn những cây mận cành lá xum xuê treo đầy quả bên ngoài.
Đây là nơi nào? Mới vừa mở mắt ra nên Phong Thả Ngâm đối với hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ này có chút mê man.
Nhưng sau một khắc, trước kinh nghiệm từng trải hắn lập tức hoàn toàn tỉnh táo, thân thể cũng cùng lúc đó bật khỏi ván giường.
Kỷ Hành đâu? Hắn rõ ràng đã muốn cõng Kỷ Hành đi tìm đại phu, sau đó… Sau đó thì sao?
Chuyện sau đó hắn hoàn toàn không có ấn tượng, Phong Thả Ngâm lo lắng đi ra ngoài.
Mới vừa ra khỏi cửa lại bị một đại hán vẻ mặt không cảm xúc ngăn cản.
Hắn còn tưởng rằng đại hán này là tới bắt mình theo bản năng liền ra tay, đợi đến khi đại hán lạnh lùng bị hắn dùng một chưởng đánh bay nằm ra đất hắn mới phát hiện đại hán thoạt nhìn cao lớn này… sao lại yếu như vậy?
Giữa lúc hắn do dự thì cách đó không xa bỗng nhiên truyền tới giọng nói oán giận bất mãn của một ông lão, “Tôi tớ của ta nhọc lòng mất công tốn sức chăm sóc ngươi, ngược lại bị ngươi đánh cho một trận, ngươi tiểu tử này quả nhiên là không có đạo lý.”
Phong Thả Ngâm nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, chỉ thấy một ông lão mặc trường bào màu xám, tóc muối tiêu dùng trâm gỗ cố định đanh nhàn nhã nằm trên một cái trên xích đu, một tay còn đang đưa lên trên đầu hái một quả mận chậm rãi ăn.
Phong Thả Ngâm xoay chuyển ánh mắt, trong khoảnh khắc liền đoán được đầu đuôi câu chuyện.
Hắn lập tức khom người áy náy đỡ đại hán đang ngã trên đất dậy, sau đó hướng về ông lão đang nằm dưới tàng cây chắp tay nói: “Là lão nhân gia ngài đã cứu ta sao? Ngài có nhìn thấy một nam tử trẻ tuối khác đi cùng vãn bối hay không?”
Đổng Kính Chi nghiêng đầu nhìn về phía Phong Thả Ngâm, lão thấy người trẻ tuổi này tuy rằng sắc mặt tái nhợt nhưng hai mắt hữu thần, lời nói thong dong kính cẩn, không khỏi nhiều hơn mấy phần hảo cảm, nhân tiện nói: “Không sai, là lão phu cứu các ngươi, người trẻ tuổi đi cùng với người đã được lão phu bôi thuốc cho, bây giờ đang nghỉ ngơi ở gian bên cạnh.”
Phong Thả Ngâm nghe lời này trong mắt lập tức lộ ra vui mừng nhưng lại kiềm chế kích động chạy đi thăm Kỷ Hành.
Hắn cung kính chắp tay với ông lão nói cám ơn.
Đổng Kính Chi vung vung tay, không để ý lắm nói: “Không cần như vậy, cứu người vốn là trách nhiệm của thầy thuốc.”
Nghe ông lão nói tới thầy thuốc Phong Thả Ngâm ánh mắt hơi động, hắn nhìn lướt qua trên núi đầy những cây mận, trọng đầu bỗng nhiên nổi lên một suy nghĩ, hắn bật thốt lên: “Xin thứ cho vãn bối cả gan, ngài chính là tiên y Đổng tiên sinh?”
Nghe vậy, Đổng Kính Chi lắc đầu nói: “Tiên y thì không dám làm, cũng chỉ là hơi thông thạo y thuật mà thôi.” Nói xong, lão dừng một chút rồi từ trên xích đu ngồi dậy, nhìn về phía Phong Thả Ngâm trong ánh mắt mang mấy phần nghiêm túc, “Lẽ nào người mang theo tín vật tiến vào là ngươi?” Lão trên dưới quan sát Phong Thả Ngâm vài lần, càng xem càng cảm thấy giống một người nên không khỏi nói: “Chẳng lẽ, ngươi là con trai của Phong Bất Độ?”
Phong Bất Độ chính là tục danh của phụ thân Phong Thả Ngâm.
Cho dù đã qua mấy năm thế nhưng khi Phong Thả Ngâm lần thứ hai từ trong miệng người khác nghe được tên phụ thân mình hơn nữa người nói ra có thể là bạn cũ của ông khiến hốc mắt hắn vẫn như cũ nóng lên.
Y phục trên người mặc dù đã bị người khác thay đổi thế nhưng đồ vật thì vẫn ở trên người.
Phong Thả Ngâm từ trong lòng móc ra thứ hắn vẫn luôn mang theo, dùng hai tay dâng lên cho Đổng Kính Chi xem.
Đó vốn là một thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn nhưng lúc này chỉ còn mỗi cán kiếm màu đen.
Lão nhân ngồi trên xích đu cũng không nhận lấy, chỉ là liếc mắt nhìn liền thở dài, giọng nói mang mấy phần cảm khái, “Ta vốn cho là trong hai người các ngươi có người cùng lão phu hữu duyên cho nên mới có thể được rừng mận này tiếp nhận, không nghĩ tới lại là con của cố nhân.”
Khi Phong Thả Ngâm tuổi còn quá nhỏ thường xuyên nghe phụ thân mình giảng giải chuyện cũ thuở thiếu thời gặp được tiên y, đối với vị thần y này trong giọng nói của phụ thân hắn vẫn luôn tràn ngập chờ mong.
Hắn cũng vẫn luôn nhớ kỹ nơi phụ thân đã kể, lần này xuôi nam cũng là muốn tìm vị thần y trong truyền thuyết này giúp mình giải độc.
Hắn vốn cho là sẽ tiêu hao không ít thời gian lại không nghĩ tới ma xui quỷ khiến, hắn và Kỷ Hành lại được đối phương cứu.
Giờ khắc này nghe thấy đối phương cảm khái, nhớ tới trong ký ức phụ mẫu vẫn luôn coi mình như châu như ngọc trong đáy mắt Phong Thả Ngâm hiện lên mấy phần thống khổ, lại rất nhanh ép xuống.
Lúc này, hắn lại nghe Đổng Kính Chi nói: “Đúng rồi, phụ mẫu ngươi bây giờ có khỏe không?”
Phong Thả Ngâm dừng một chút, đè xuống hận ý cuồn cuộn dưới đáy lòng mới mang theo vài phần chán nản nói: “Gia phụ gia mẫu cũng đã qua đời từ năm năm trước.”
Hết chương 16..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...