Nam Thần Lạnh Lùng Quá Phúc Hắc

Cố Dữ sinh vào năm rồng, bên trong khoa phụ sản ở bệnh viện chật kín chỗ, một giường khó cầu, mẹ Cố Dữ đợi mãi mới có một chiếc giường bệnh, người nhà giường bên cạnh là một thầy bói.

Thầy bói kia để ria mép hai bên, trên sống mũi là một chiếc kính đen mắt tròn, ông ta nghiêng đầu nhìn thoáng qua Cố Dữ ở trong tã lót, nhướn mày, chậc lưỡi nói: “Đứa nhỏ này của cô, số mệnh không tốt, haizz… Có lẽ sống không quá hai mươi tuổi…”

Vợ thầy bói vốn đang nằm trên giường cười hì hì, vừa nghe chồng mình nói như vậy, trong chớp mắt cả người cứng đờ, bà ta vừa kéo góc áo của chồng mình, vừa cười gượng pha trò với mẹ Cố Dữ: “Cô đừng để ở trong lòng, đừng để ở trong lòng, ông ấy là thầy bói nhưng cho đến bây giờ đều không tính chuẩn đâu… Ha ha… Ha ha ha…”

Tuy lúc ấy cha Cố Dữ là một nhân viên bình thường, nhưng cũng là vận động viên quyền anh nghiệp dư, anh vừa nghe thầy bói này mở miệng nói nhăng nói cuội, định vung tay lên đấm ông ta, may mà có bảy cô tám dì ngăn cản, lúc này mới không quậy chết người trong phòng bệnh.

Nhưng chưa được hai ngày, mẹ Cố Dữ phát hiện, lúc con trai nhà mình uống sữa rõ ràng là không có sức, thỉnh thoảng còn ho khan, bình thường thở cũng rất dồn dập, vì thế cô vội vàng đi tìm bác sĩ tới khám, chuyện này nhìn có vẻ không quan trọng, nhưng khi bác sĩ khám bệnh, vẻ mặt ông ta nghiêm trọng nói với cô: “Có khả năng là bệnh tim bẩm sinh, hay là hai người mang đứa bé tới bệnh viện lớn trong tỉnh khám xem.”

Cha mẹ Cố Dữ nhìn nhau, không nói hai lời vội vàng thu dọn đồ, chuẩn bị khởi hành lên tỉnh.


Thầy bói ở bên cạnh lắc đầu nói vào lúc này: “Đừng gấp, đừng gấp, mỗi người đều có số mệnh của mình, con trai này nhà cậu, trong mệnh bàn đấu số tử vi tập hợp phúc đức và ngôi sao may mắn, mệnh trung có quý nhân giúp đỡ, có thể sống quá hai mươi tuổi hay không, phải dựa vào quý nhân này rồi.”

Cha Cố Dữ trợn mắt trừng ông ta nói: “Thu hồi phong kiến mê tín của anh lại đi, chúng tôi tin tưởng khoa học, không tin vào số mệnh!!”

“Chậc chậc, ngoan cố ngoan cố…” Thầy bói chậc lưỡi cảm khái một câu, trơ mắt nhìn bọn họ rời đi.



5 năm sau, thành phố Z.

Cảnh xuân tươi đẹp, cỏ dài chim bay, trong không khí tỏa ra mùi hoa ngọt ngào.


Đường Du Nhiên đã lên lớp chồi, đang ngồi trong phòng học, lúc cô bé đang nghiêm túc lắng nghe giáo viên nói các bạn nhỏ không được tùy tiện nói chuyện với người xa lạ, bỗng nhiên cửa phòng học được đẩy ra.

Một giáo viên quản nhiệm vươn đầu vào trong, cười với cô Chương đang giảng bài, sau đó nhỏ giọng nói: “Có bạn học mới đến đây.”

Cô Chương gật đầu, sau đó cười tít mắt nói với các bạn nhỏ: “Hôm nay có một bạn học mới tới lớp chúng ta học, mọi người cùng nhau vỗ tay hoan nghênh bạn học mới nào, có được không các em?”

“Được ạ - -!!” Đám bạn nhỏ cười ngọt ngào ngây thơ trả lời, sau đó trong phòng học vang lên tiếng vỗ tay hơi thưa thớt.

Giáo viên quản nhiệm đứng ở cửa nở nụ cười, sau đó cô ấy quay đầu, nắm tay một bé trai, chậm rãi đi vào trong phòng học.

Thời tiết ngày đó rất đẹp, ánh mặt trời rực rỡ chiếu qua cửa sổ phòng học, chiếu lên người đứa bé trai mặc áo sơ mi trắng, khiến cả người cậu được mạ lên một tầng vầng sáng màu trắng nhạt.

Đứa bé trai ở giữa vầng sáng có gương mặt thanh tú, khuôn mặt như họa, Đường Du Nhiên chớp chớp mắt, chỉ cảm thấy bộ dạng cậu thật đẹp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận