Editor: May
Lúc Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm đến bệnh viện, Trình Thanh Thông vừa được đẩy ra từ trong phòng phẫu thuật, nằm ở trên giường bệnh, đang mê man.
Lúc nghe được mấy chữ “Chả rất nhiều máu” này, Tống Thanh Xuân đã làm dự tính xấu nhất, chỉ là cô không nghĩ tới, hóa ra lại không có được một chút khả năng xoay chuyển, dự tính xấu nhất của cô đã thành sự thực.
Trình Thanh Thông sảy thai.
Có thể là do đều cùng làm mẹ, Tống Thanh Xuân thấy sắc mặt Trình Thanh Thông trắng bệch, tiêm truyền dịch, đáy lòng cực kỳ khổ sở.
Chỉ là thấy người khác mất đi đứa bé, cô cũng đã khó thừa nhận như vậy, nếu dứa bé của cô có ngoài ý muốn...!Tống Thanh Xuân nghĩ tới đây, càng kiên định với tính toán vừa nảy sinh ở nhà của mình và Tô Chi Niệm.
...!
Vào lúc Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm nhận được tin tức, Tần Dĩ Nam đang mở cuộc họp ở Thượng Hải nơi xa cũng nhận được tin dữ này.
Anh cũng không đợi cuộc họp mở xong, hành lý trong khách sạn cũng không thu dọn, trực tiếp đặt chuyến bay sớm nhất, bay trở về Bắc Kinh.
Lúc Tần Dĩ Nam đến bệnh viện, đã là buổi tối, Trình Thanh Thông tính lại lúc chạng vạng, vừa mới ngủ qua.
...!
Tối đó, Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm luôn chờ đến khi Tần Dĩ Nam đến bệnh viện, hai người mới rời đi.
Trước khi rời đi, Tống Thanh Xuân vẫn nói chuyện riêng với Tần Dĩ Nam một lúc, an ủi anh một lát.
Trong miệng Tần Dĩ Nam nói không việc gì, nhưng mà Tống Thanh Xuân lại nhìn ra được, anh vẫn có một ít khổ sở.
Chẳng qua, mặc kệ Tần Dĩ Nam có bao nhiêu khổ sở, anh vẫn luôn không có oán trách Trình Thanh Thông không đúng chút nào, thậm chí sau khi Trình Thanh Thông tỉnh lại, anh vẫn dùng khuôn mặt quan tâm an ủi cô.
Trình Thanh Thông vừa nghe lời nói của Tần Dĩ Nam, nước mắt liền không có dấu hiệu nào rơi xuống.
Tần Dĩ Nam cho rằng cô là vì mất đứa bé nên đang khổ sở, giơ tay lên, chần chờ một chút, cuối cùng rơi ở sau lưng cô, an ủi nhẹ vỗ lên.
Nước mắt Trình Thanh Thông rơi càng mãnh liệt, cô nhỏ giọng nghẹn ngào, nói: “Thực xin lỗi.”
“Em thực xin lỗi tôi cái gì, lại không phải em muốn như vậy.”
Trình Thanh Thông nức nở ra tiếng, tay giấu ở trong chăn đệm, dùng sức nắm chắc khăn trải giường.
Câu thực xin lỗi kia của cô, không phải nói là cô không cẩn thận ngã mất đứa bé của cô, mà là cô lại lừa gạt anh lần nữa...!
...!
Ở trên đường Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm về nhà, Tống Thanh Xuân lại nhắc tới tính toán của mình.
Không ngoài dự liệu của cô, giống như buổi chiều, lọt vào phản đối mãnh liệt của Tô Chi Niệm.
Hai người lại phát sinh tranh chấp một lần nữa.
...!
Mặc kệ hai người tranh cãi có bao nhiêu hung dữ, cuối cùng sau mỗi lần tranh cãi là ai cúi đầu với ai trước, quá trình ra sao đều không quan trọng, quan trọng là, tóm lại cuối cùng là Tô Chi Niệm thỏa hiệp với Tống Thanh Xuân.
...!
Sự tình tiến hành thuận lợi hơn trong tưởng tượng của Tống Thanh Xuân rất nhiều.
Đầu tháng tư, buổi họp báo sản phẩm mới của xí nghiệp Tô thị sẽ mở ở Hồng Kông, ngày 3 tháng 4 Tô Chi Niệm bay về phía Hồng Kông.
Hành tung của anh vốn luôn khiêm tốn bảo mật, vào ngày cất cánh kia, lại bị truyền thông chụp được tấm hình anh đang chờ ở phi trường quốc tế Bắc Kinh.
Thành phố Bắc Kinh tháng tư, chính là lúc cảnh xuân đẹp nhất, trên đường phố có vài cô gái thích xinh đẹp, đều mặc váy xinh đẹp vào.
Ngày hôm sau Tô Chi Niệm đi tới Hồng Kông, Tống Thanh Xuân liền sớm ra khỏi nhà họ Tống, lái xe, một mình nhàn nhã mà lại tiêu sái đi lang thang vòng buôn bán thành phố Bắc Kinh.
Vào khoảng giữa trưa, Tống Thanh Xuân phát hiện được có người đang theo dõi mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...