Hóa ra, chúng ta có thể yêu nhau ...!
Một câu nói đơn giản như vậy, mấy chữ cái có thể đếm được trên đầu ngón tay, lúc rơi vào trong tai Tống Thanh Xuân, đụng đến đáy lòng cô hung hăng run rẩy, nước mắt tuôn ra.
Cô không phải là con gái của Tống Mạnh Hoa, cô có chút khổ sở, cũng có chút không thể nào tiếp nhận được, nhưng khi cô nhìn thấy Tống Mạnh Hoa khẩn trương an ủi cô như vậy, khi cô nghĩ đến chính mình có thể yêu nhau với Tô Chi Niệm, cô đột nhiên cảm giác thấy, thật ra cô cũng không có mất đi cái gì, ngược lại cô còn chiếm được rất nhiều...!
Vừa làm cho cô cảm động, cũng vừa làm cho cô nhận được vui mừng, chính là, cô và Tô Chi Niệm có thể yêu nhau.
Bọn họ có thể giống như vô vàn tình nhân trên thế giới, tay trong tay đi trên đường, ngọt ngào hôn đối phương, cô có thể không kiêng nể gì tựa vào trên bờ vai anh ở trong rạp chiếu phim, cô đi dạo ở trong trung tâm thương mại mệt mỏi có thể không kiêng dè gì dựa vào trên lưng anh...! Bọn họ có thể làm rất nhiều rất nhiều những việc vặt lơ đãng và rất ngọt ngào giữa những tình nhân.
Đương nhiên, bọn họ còn có thể tỏ tình quang minh chính đại, cầu hôn danh chính ngôn thuận, có thể kết hôn như bình thường, thoải mái sinh con...!
Đáy lòng Tống Thanh Xuân cảm thán, vừa nghĩ tới đây, Tô Chi Niệm ôm cô, liền bị cảm thán cô, xung kích khiến thân thể nhẹ nhàng lắc lư.
Tỏ tình, cầu hôn, kết hôn, sinh con...!
Bốn từ này quay quanh nhiều vòng ở trong đầu của anh, sau đó anh bỗng nhiên liền buông Tống Thanh Xuân ra, vội vàng lưu lại một câu với cô "Đình Đình, em chờ anh một lát", liền tông cửa xông ra lần thứ ba.
Tô Chi Niệm đi thang máy, trực tiếp xông đến bãi đỗ xe dưới đất, anh tìm xe của mình, nhanh chóng mở cửa xe ngồi xuống, anh đến dây an toàn cũng không có cài, dùng một cước hung hăng giẫm ga, liền xông ra ngoài.
Đường xe nửa tiếng bình thưởng, bị anh dùng mười phút bão tố liền xong.
Anh quẹo xe ngừng ở dưới lầu công ty, không để ý bảo vệ cửa gọi mình, sải bước liền vọt vào thang máy, trực tiếp lên tầng cao, sau đó sốt ruột gấp gáp nhập mật mã vào phòng làm việc của mình, đẩy cửa vào.
Anh gần như lật úp lộn ngược cả phòng làm việc, mới tìm được nhẫn kết hôn mình đã mua cho Tống Thanh Xuân vào năm tốt nghiệp cấp ba kia, sau đó đến miệng cũng không kịp thở, liền cực kỳ kích động lao xuống lầu, ngồi trở lại trên xe, khởi động xe, lái về phía câu lạc bộ kinh thành.
Trời ạ, cuối cùng anh cũng có thể cầu hôn Tống Thanh Xuân rồi, cuối cùng anh cũng có thể kéo Tống Thanh Xuân đi lĩnh chứng rồi...!
Lĩnh chứng?
Anh chưa từng kết hôn, cũng chưa từng nhận giấy chứng nhận kết hôn, có thể rất phiền toái hay không? Có cần tìm quan hệ hay không?
Tô Chi Niệm nhăn mi tâm lại, liền sờ tìm điện thoại di động của mình, nhấn mở sổ danh bạ, nghĩ một lát, liền tìm một người bạn đã kết hôn rất quen thuộc trong thường ngày kia, gọi điện thoại đi.
...!
Lúc điện thoại vang lên, Lục Cẩn Niên vừa tắm rửa xong, đi ra từ trong phòng tắm.
Anh đi đến bên giường, cầm điện thoại di động lên, nhìn thoáng qua biểu hiện cuộc gọi, nhấn tiếp nghe: "Sao vậy?"
"Bận sao?" Tô Chi Niệm ý nghĩa khách sáo tượng trưng một chút, cũng không đợi Lục Cẩn Niên đáp lại, liền khẩn cấp vội vã đi thẳng vào chủ đề: "Cậu có thể giúp tôi làm giấy chứng nhận kết hôn không?"
Bảo anh giúp đỡ làm giấy chứng nhận kết hôn? Mở trò đùa quốc tế gì vậy? Giấy chứng nhận kết hôn còn cần người làm giúp sao? Lục Cẩn Niên nghiêm trọng hoài nghi Tô Chi Niệm gọi điện thoại tới đây là bới móc, anh âm thầm hít một hơi, đè ép tính khí, đáp lại một câu với Tô Chi Niệm: "Thực xin lỗi, tôi là mở công ty đài truyền hình điện ảnh, không phải mở cục dân chính, Tô tổng, cậu tìm nhầm người rồi!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...