Tống Mạnh Hoa dần dần ngưng cười, lần lượt nhìn một lần những khuôn mặt khác nhau treo đầy kinh ngạc trong phòng, lúc này mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại, sau đó liền “Ai nha” một tiếng, giơ tay lên, vỗ đầu mình một cái, nói nhỏ một câu: “Xem trí nhớ của tôi này, suýt nữa quên chuyện quan trọng rồi!”
Nói xong, Tống Mạnh Hoa liền giơ gậy lên, ở dưới cái nhìn chăm chú mặt mày chấn kinh của mọi người, bước bước chân, đi lên sân khấu.
Ông nhận lấy microphone từ trong tay người chủ trì, nhìn người ở dưới đài, còn chưa mở miệng nói chuyện, liền nở nụ cười trước: “Thật sự xin lỗi, vào ngày tiệc tròn năm hôm nay, lại náo ra một đoạn nhạc đệm như vậy, để cho các vị chê cười.”
Nhạc đệm?
Con trai và con gái của mình loạn luân, ông lại dùng hai chữ nhạc đệm không nặng không nhẹ như vậy để tóm lược...!
Hiện trường trước là hoàn toàn yên tĩnh, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, theo sau liền có tiếng nghị luận sôi nổi truyền ra.
“Vậy tôi, đứng ở chỗ này, có ba chuyện muốn tuyên bố.” Tống Mạnh Hoa không chút nào để ý náo động dưới sân khâu, vừa cười ha ha, vừa tiếp tục tự ý mở miệng.
Tống Mạnh Hoa giơ ba ngón tay lên về phía dưới sân khấu: “Chuyện thứ nhất là, vừa rồi con trai tôi quá là hấp tấp, ném hư máy chụp ảnh của vị phóng viên kia, lát nữa luật sự xí nghiệp Tống thị chúng tôi sẽ liên hệ với anh, bồi thường lại cho anh.”
Tiếng nghị luận ở hiện trường, hơi nhỏ lại một chút.
“Chuyện thứ hai, là một vui lớn.” Giống như là vì phối hợp sau đó mình sẽ báo chuyện vui, nụ cười trên mặt Tống Mạnh Hoa có bao nhiêu vui vẻ liền có bấy nhiêu vui vẻ: “Đó chính là...”
Tầm mắt của Tống Mạnh Hoa, ấm áp hòa nhã rơi ở trên người Tống Thanh Xuân: “...!Con gái của tôi mang thai, xí nghiệp Tống thị chúng tôi có người thừa kế đời thứ ba, tôi lại chính miệng mời mọi người lần nữa, mười một tháng sau là tiệc trăm ngày của người thừa kế đời thứ ba xí nghiệp Tống thị, hoan nghênh mỗi một người ở đây tới tham gia!”
Nếu đổi là tình huống bình thường, lúc này nói xong lời này, hiện trường nên phải vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Nhưng lúc Tống Mạnh Hoa im lặng, hiện trường an tĩnh lặng ngắt như tờ.
Tống Mạnh Hoa không chút quan tâm mọi người không biết lễ phép, giơ tay lên tự mình dùng sức vỗ tay cho lời nói vừa rồi của mình, sau đó liền tiếp tục nói chuyện thứ ba: “Chuyện thứ ba, cũng một chuyện đại hỉ sự vui mừng khắp chốn.”
“Đó chính là...”
Tống Mạnh Hoa không nhịn được, cười ha ha vài tiếng, mới tiếp tục đối diện microphone, kích động lại phấn chấn mở miệng tuyên bố: “...!Hôn sự của con trai và con gái tôi!”
“Ngày kết hôn...” Trước đó Tống Mạnh Hoa đều không chuẩn bị gì, nói hai chữ, liền ngừng lại, ông chỉ trầm mặc một lát, liền nói: “...!Ngày kết hôn tạm thời cần chờ quyết định, chẳng qua tôi có thể tiết lộ cho mọi người một chút, ngày kết hôn sẽ tổ chức vào sang năm.”
Tống Thanh Xuân mang thai, ba tháng đầu nguy hiểm nhất, ba tháng sau bụng Tống Thanh Xuân trở lớn hơn, mặc áo cưới sẽ không đẹp mắt, cho nên vẫn chờ đến khi sinh đứa bé ra rồi nói tiếp...!
Tống Mạnh Hoa vừa tính toán dưới đáy lòng, vừa tiếp tục triển khai mời mọc nhiệt tình với mọi người dưới sân khấu: “...!Đến lúc đó, tôi sẽ tự mình đưa thiệp cưới cho mỗi một vị ở đây.”
Tống Mạnh Hoa nói tới đây, không thể nghi ngờ là một đạo thiên lôi rất lớn, ầm ầm nổ tung ở hội trường, khiến cho không khí hiện trường, bỗng chốc trở nên hỗn loạn lần nữa.
“Tống Mạnh Hoa lão tiên sinh, luật pháp nước ta quy định, anh em ruột không thể kết hôn, ngài có biết chuyện ngài vừa mới tuyên bố, là vi phạm pháp luật không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...