Editor: May
Một câu nói, ở đáy lòng Tô Chi Niệm, kích thích ngàn tầng sóng, thân thể anh run mãnh liệt lên một cái, đáy mắt nhấc lên một trận đau đớn, vào một giây sau anh còn chưa kịp phản ứng, chua xót liền ùa vào hốc mắt, anh nhanh chóng rũ mắt xuống, che ướt át nơi đáy mắt lại.
Tô Chi Niệm đúng lúc đưa lưng về phía đèn đường, ánh sáng trên mặt rất mờ, Tống Thanh Xuân không thấy rõ vẻ mặt của anh, chỉ có thể nhìn thấy quần áo trên người anh có chút nhăn, cổ tay áo cuốn lên lung tung, quần áo không chỉnh tề như vậy, khiến cho trên người Tô Chi Niệm lộ ra hơi thở sạch sẽ thanh lãnh, tăng thêm một cổ phong trần mệt mỏi.
Tô Chi Niệm trầm mặc rủ lông mi, dưới bề ngoài nhìn như tĩnh đạm, không có ai biết mưa rền gió dữ.
Ngày hôm qua hai người vừa cãi nhau, Tống Thanh Xuân đã chủ động mở miệng, Tô Chi Niệm còn không đáp lại, khiến cho không khí vốn đã có chút lúng túng, bắt đầu trở nên giằng co.
Tống Thanh Xuân trước là tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, tràn ngập mong đợi nhìn một lát, sau đó liền cúi đầu xuống, có chút không tự nhiên nắm nắn bóp tay của mình, đợi đến cuối cùng, Tô Chi Niệm chậm chạp không động, Tống Thanh Xuân dần dần có chút không xuống đài được, mặt nhỏ chậm rãi dâng lên một chút màu đỏ mất mặt.
Cô đã chủ động mở miệng với anh, cho anh bậc thềm xuống, anh trầm mặc như vậy là ý tứ gì?
Cô thừa nhận, ngày hôm qua cảm xúc của cô rất kích động, nhưng cô là vì đứa bé mới không khống chế được, hiện tại không phải cô tự mình trở về rồi ư? Chẳng lẽ anh đây là đang tính toán chi li với cô sao?
Đáy lòng Tống Thanh Xuân trở nên có chút ủy khuất, cô cắn cắn khóe môi, chờ giây lát, thấy Tô Chi Niệm còn chưa phản ứng, liền thẹn quá hóa giận xoay người, chuẩn bị rời đi.
Động tác của Tô Chi Niệm còn muốn nhanh hơn cô nhiều, cô chỉ vừa bước chân đi, anh liền sải bước đuổi kịp cô.
Tống Thanh Xuân cúi đầu, vừa nhìn thấy một đôi dép lê dính đầy tro bụi, trên đầu liền bị một bóng đen bao phủ, cô đang muốn ngẩng đầu nhìn xem, cánh tay liền bị một nguồn sức mạnh bắt lấy, thân thể cô không ổn định nghiêng về phía trước, liền rơi vào một lồng ngực quen thuộc và ấm áp.
Anh ôm cô rất chặt rất dùng sức, anh vẫn là bộ dáng trầm mặc không tiếng động, nhưng mà cô lại có thể cảm giác được thân thể anh ôm cô đang nhẹ nhàng phát run.
Tim Tống Thanh Xuân không khỏi trở nên mềm nhũn, rất ngoan rất thành thật dán lên lồng ngực Tô Chi Niệm, an tĩnh tùy ý anh ôm.
Tiếng còi xe chung quanh, tiếng bước chân người đi đường đi qua, tiếng vui vẻ ồn ào ngẫu nhiên truyền tới, đều biến thành bối cảnh không tiếng động, giống như trên thế giới này, giờ này khắc này, chỉ có hai người ôm ấp thật chặt.
Qua rất lâu, rất lâu, Tô Chi Niệm mới miễn cưỡng ổn định cảm xúc, khiến cho chính mình có thể lên tiếng bình thường, anh nghiêng đầu, nói câu nói đầu tiên bên tai cô là: “Em biết anh tìm kiếm em có bao nhiêu sợ hãi không?”
“Về sau không được như vậy nữa, được không?”
Ngữ khí của anh, là bình tĩnh trước sau như một, nhưng Tống Thanh Xuân lại nhận ra được một cổ run rẩy, lại giống như đang thỉnh cầu từ bên trong.
Tim Tống Thanh Xuân hơi nhói đau một cái, lông mi chớp chớp, liền giơ tay lên ôm lấy eo anh, chôn đầu vào trong lòng anh, biết điều mà lại thuận theo “vâng” một tiếng.
Cô ngoan ngoãn đáp lại như vậy, khiến cho đáy lòng Tô Chi Niệm kéo lên một cổ cảm động không thể nói thành lời, anh ôm cô càng chặt càng dùng sức một chút.
Hai người lại ôm ở bên đường một lúc lâu, thẳng đến khi trong bụng Tống Thanh Xuân truyền tới tiếng kêu ùng ục, Tô Chi Niệm mới buông cô ra: “Đói sao? Muốn ăn cái gì?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...