Tống Thanh Xuân dừng ở tại chỗ không biết bao lâu, cuối cùng Tô Chi Niệm cũng xem xong đơn kiểm tra cô mang thai, anh hơi cúi tầm mắt xuống, im lặng một lát, liền cầm lấy phần đơn kiểm tra kia, đi về phía cô.
Lúc ăn cơm ở Kim Lăng, anh đọc ra tin tức cô mang thai từ trong đáy lòng cô, anh không phải không rung động, nhưng khi anh lấy được những tấm sắt boong boong chứng minh của bệnh viện từ trong túi xách của cô, trái tim mà anh vốn cho rằng chính mình đã chuẩn bị sẵn sàng, vẫn cứng đờ chết lặng rất lâu, mới nhẹ nhàng chậm chạp bắt đầu nhảy lên.
Tô Chi Niệm đứng lại ở trước mặt Tống Thanh Xuân, nhìn chằm chằm mặt mày của cô, nhẹ nhàng mấp máy môi, không mở miệng nói chuyện, lực đạo ngón tay nắm đơn kiểm tra của anh đã bắt đầu lớn hơn.
Tống Thanh Xuân giống như là bị điểm huyệt đạo, cứng đờ không chút nhúc nhích ở chỗ cũ, mỡ ngựa trong lòng bàn tay, bị cô nắm thành quả đấm, nhơm nhớp chen đến giữa kẽ tay.
An tĩnh không biết bao lâu, Tô Chi Niệm giơ đơn kiểm tra lên trước mặt Tống Thanh Xuân: "Em?"
Tống Thanh Xuân khẽ gật đầu.
Sau khi Tô Chi Niệm hỏi xong, mới ý thức được chính mình hỏi một lời thừa, trên đơn kiểm tra rõ ràng đã viết tên Tống Thanh Xuân, nhưng tiếp theo anh vẫn là lại hỏi hai lời thừa: "Những que thử thai kia, cũng là của em?"
"Vitamin B11 và canxi, cũng là em đang uống?"
Tống Thanh Xuân vẫn luôn là trầm mặc gật đầu.
Tô Chi Niệm quay đầu đi, nhìn về phía bóng đêm thăm thẳm ngoài cửa sổ, giữa hai người lại rơi vào trong yên tĩnh, qua một hồi lâu, Tô Chi Niệm giống như là hạ quyết tâm, dùng sức nuốt ngụm nước miếng, quay đầu, thấp giọng mở miệng với Tống Thanh Xuân: "Đình Đình, đứa bé này..."
Tiếng của Tô Chi Niệm, lơ đãng nghẹn một chút: "...!Không được."
Từ vừa mới bắt đầu, Tống Thanh Xuân liền biết, đứa bé này không được, nhưng cô luôn đang mang theo may mắn trong lòng.
Thậm chí vào xế chiều, lúc một mình cô ngồi ở trên đường cái, cũng nghĩ tới, có lẽ Tô Chi Niệm có thể hoàn thành may mắn của cô.
Đáng tiếc, sau khi Tô Chi Niệm biết cô mang thai, câu nói đầu tiên, lại là đứa bé này, không được...!Mấy chữ cái đơn giản, lật đổ tất cả mong mỏi và ảo tưởng trong đáy lòng cô.
Tống Thanh Xuân bất giác liền che bụng của mình, đôi mắt đen nhánh trong suốt nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, cẩn thận một chút hỏi: "...!Không có biện pháp khác sao?"
Không có biện pháp khác sao? Đêm nay lúc anh biết cô mang thai, thời gian đầu tiên là gọi điện thoại cho bác sĩ Hạ, khi bác sĩ Hạ nói với anh, đứa bé này trăm triệu lần không được giữ lại, anh hỏi cũng là một câu tương tự, chỉ có thể như vậy sao?
Anh biết, hỏi câu nói kia ra, đáy lòng có bao nhiêu tuyệt vọng, anh rất muốn cho cô hy vọng, nhưng anh lại chỉ có thể cõi lòng tràn ngập xin lỗi mở miệng nói: "Đình Đình, em biết mà, chúng ta là tình huống như thế nào...!Chúng ta ở cùng một chỗ, vốn chính là không được khoan dung rồi, cho nên đứa bé này đến, liền chú định là bi kịch...!Hơn nữa, em cũng biết, xác suất đứa bé này dị dạng không khỏe mạnh rất lớn, chờ nó lớn lên, nó có thể sẽ oán trách em sinh nó ra..."
"Hiện tại em phá bỏ nó, có lẽ nó còn sẽ oán hận em không sinh nó ra hơn!" Tống Thanh Xuân càng nghe Tô Chi Niệm khuyên mình đừng giữ đứa bé này, cảm xúc liền càng kích động, đến cuối cùng, liền không khống chế được kêu gào ra tiếng: "Đây là một sinh mệnh mà, Tô Chi Niệm, nó là con của anh, sao anh lại tàn nhẫn như vậy..."
Lời của Tống Thanh Xuân còn chưa nói hết, Tô Chi Niệm đứng ở trước mặt cô, bỗng nhiên liền đưa tay ra che miệng cô lại.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...