Giữa lông mày tuấn nhã xinh đẹp của người đàn ông, mang theo lạnh lùng và thanh ngạo bẩm sinh, có lẽ là dưỡng thành thói quen nhiều năm, vẻ mặt trên mặt vẫn là lãnh đạm, không có thay đổi cảm xúc gì quá lớn, nhưng thông qua mặt anh, cô vẫn nhìn thấy anh tràn đầy đau lòng và tính kiên nhẫn với cô.
Anh như vậy, khiến cho đáy lòng Tống Thanh Xuân càng thêm hổ thẹn, cô hơi mím môi một chút, không nghĩ nhiều nữa, liền động môi, nói ra từ đầu đến cuối chuyện phát sinh vào buổi chiều: "Chính là buổi chiều, ở..."
Tống Thanh Xuân chần chờ một chút, vẫn bỏ bớt chính mình là ngẫu nhiên gặp Đường Noãn ở gần bệnh viện nhân dân: "...!Trên đường phố, lúc em chờ xe taxi, gặp gỡ Đường Noãn."
Đường Noãn...!Tô Chi Niệm đã rất lâu không nghe tới cái tên này, anh ghi nhớ tên phụ nữ không hề nhiều, Đường Noãn được tính là một người, nguyên nhân chính là trước giờ cô ta và Tống Thanh Xuân đều rất không hợp nhau, cho nên khi Tô Chi Niệm nghe đến hai chữ Đường Noãn này, mi tâm nhẹ nhăn một chút, đáy mắt có một chút lệ khí chợt lóe lên, theo bản năng liền lãnh trầm giọng mở miệng: "Cô ta lại trêu chọc em?"
Anh cũng không đợi cô hồi đáp, một giây sau, liền đánh giá cô từ trên xuống dưới, anh luôn ít nói, răn dạy cô giống như răn dạy đứa bé: "Gặp phải phiền toái, sao em không gọi điện thoại cho anh đầu tiên? Chẳng may tổn thương đến chính mình thì làm sao?"
Tống Thanh Xuân bị anh răn dạy, chẳng những không có chút xíu không vui lòng, ngược lại đáy mắt trong suốt đều hiện ra ánh sáng mềm mại, cô mở miệng, giọng nói mang một chút thanh nhã đến chính cô cũng không phát hiện ra: "Không phải nha, cô ta không có trêu chọc em, em không có phát sinh tranh chấp với cô ta..."
Ánh mắt Tô Chi Niệm nhìn cô, mang theo một chút không tin tưởng.
Tống Thanh Xuân chỉ đành tiếp tục nói phía dưới: "...!Là chính cô ta gặp phải một chút phiền toái, chính là Hoàng tổng đó, người hợp tác gần đây với anh, không phải ông ta và Đường Noãn có chút quan hệ ư, vợ Hoàng tổng tìm tới Đường Noãn, đánh cô ta ở bên đường..."
Hóa ra không phải cô gặp phải phiền toái...!Tô Chi Niệm nghe đến đó, tâm hơi ổn định một chút.
Ở trên thế giới này, ngoại trừ chuyện có liên quan đến Tống Thanh Xuân, anh đều không có cảm thấy hứng thú với chuyện của bất kỳ người phụ nữ nào khác.
Chẳng qua, Tống Thanh Xuân đang nói, cho nên anh vẫn rất nghiêm túc nhìn cô chăm chú, dằn tính khí, nghe tiếp.
Tống Thanh Xuân miêu tả đơn giản một chút Đường Noãn bị đánh rất thảm, sau đó mới nói trọng điểm: "...!Anh cũng biết, em và cô ta vẫn luôn không hợp nhau, em muốn đi, cũng đã chận xe taxi, kết quả cô ta gọi tên em..."
"...!Cô ta cầu em giúp đỡ cô ta, em..." Tống Thanh Xuân ở dưới ánh mắt "Em sẽ không phải thật sự lo chuyện bao đồng" của Tô Chi Niệm, kiên trì đến cùng, tiếng nói càng ngày càng nhỏ nói ra chi tiết: "...!Em liền giúp..."
Tống Thanh Xuân rõ ràng có thể cảm giác được khinh bỉ trong mắt Tô Chi Niệm, ngay cả chính cô cũng thật sự có chút khinh bỉ chính mình: "Em biết, em giúp Đường Noãn có chút hơi thánh mẫu, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, Hoàng phu nhân đó, bà ta không thể nào tin được em rất quen thuộc với anh...!Bà ta mang theo hai vệ sĩ, em có chút sợ bọn họ đánh em, sau đó em chỉ đành gọi điện thoại cho anh..."
Tống Thanh Xuân nói nửa ngày, cuối cùng nói đến điểm mấu chốt nhất, có chút khẩn trương nắm vạt áo, cúi đầu, giống như đứa bé phạm sai lầm, nói đàng hoàng: "...!Em cố ý gọi anh là Chi Niệm, chính là vì để cho Hoàng phu nhân cho rằng quan hệ của em và anh rất tốt...".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...