Tô Chi Niệm nói xong liền nghe điện thoại, thỉnh thoảng đáp lại vài câu, anh bước lên lầu, để lại một bóng lưng lạnh lùng.
Tô Chi Niệm từ chối thẳng như vậy khiến cho mẹ Tô cảm thấy có chút xấu hổ, bà nhìn Thanh Xuân cười cười: "Thanh Xuân, thằng Chi Niệm từ nhỏ nó đã như vậy, con đừng để trong lòng.
"
Tống Thanh Xuân mỉm cười, vẻ mặt rộng lượng không để ý: "Không sao đâu bác gái, tự cháu về được rồi.
"
Lúc Tống Thanh Xuân tới đây, trong đầu có ý nghĩ sẽ đi nhờ xe Tống Chi Niệm nên cô không lái xe, sau khi từ biệt mẹ Tô, cô cầm điện thoại đứng ven đường gọi kêu taxi.
Chỗ của cô xa nên chờ hơi lâu một chút.
Mùa đông ở ngoại ô, nhiệt độ so với trong thành phố thấp hơn rất nhiều, gió rất lớn, cả người cô lạnh cóng.
Đợi khoảng mười phút, xe mới đến, Tống Thanh Xuân liếc mắt nhìn biệt thự phía sau, dừng lại một chút, rồi với vẻ mặt uể oải mở cửa, bước lên xe.
Vẫn bị thất bại!
Tống Thanh Xuân không ngờ rằng có ngày mình sẽ gặp một người đàn ông khiến cho cô hao tổn tâm huyết đến vậy, lại càng không ngờ người đàn ông này còn là Tô Chi Niệm.
Quả thật tính tình của Tô Chi Niệm vẫn luôn như vậy, dường như không người nào lọt được vào mắt xanh của anh, lạnh lùng cao ngạo, chỉ là trước đây anh không để ý đến cô, cô cũng lười để ý đến anh, không giống như hiện tại, năm lần bảy lượt tìm cách tiếp cận.
Chẳng qua đêm nay cô thật sự không thu hoạch được gì, lúc Tô Chi Niệm nghe điện thoại, cô nghe anh thuận miệng nói ra một câu ngày hôm sau tám giờ anh sẽ đi "Kim Bích Huy Hoàng".
------
Chiếc xe trước biệt thự vừa mới đi một lát thì Tô Chi Niệm liền từ trên lầu đi xuống.
Mẹ Tô đã thay áo ngủ, đang đứng ở phòng khách uống nước, nhìn thấy Tô Chi Niệm thuận miệng hỏi một câu: "Lúc nãy ai gọi thế? Sao nói chuyện lâu như vậy?"
Tô Chi Niệm trả lời ngắn gọn hai chữ: "Đồng nghiệp.
"
Mẹ Tô cũng không hỏi nhiều trực tiếp đi thẳng vào trọng tâm, càm ràm con trai vài câu: "Hồi trước con ở nhờ Tống gia, mẹ đã nói với con đối xử tốt với Thanh Xuân một chút, con đối với Thanh Xuân như thế, thật là không chịu thay đổi? Kêu con đưa người ta về cũng không đưa!"
Tô Chi Niệm không lên tiếng, đợi mẹ mình mắng xong anh mới nhàn nhạt mở miệng: "Mẹ, con chuẩn bị về thành phố.
"
"Sao?" Mẹ Tô vô cùng kinh ngạc: "Không phải con nói đêm nay không về sao?"
"Vừa nhận được điện thoại, công ty xảy ra chút việc, con phải đi xem một chuyến.
" Nói đến đây Tô Chi Niệm bất chợt nghĩ đến một điều gì đó, nói: "Trong nhà còn có gì ăn không? Hai công nhân kỹ thuật tăng ca đến bây giờ còn chưa ăn cơm chiều.
"
"Có thì có, nhưng mà là cơm thừa buổi chiều, hình như không được tốt lắm?" Mẹ Tô suy nghĩ một chút thì nhìn con trai mình hỏi: "Nếu không bây giờ mẹ nấu, hoặc là con cần phải đi mua một ít thức ăn khuya?"
Tô Chi Niệm nhíu lông mày, dáng vẻ phiền phức: "Thật là phiền, lấy cơm thừa được rồi.
"
Mẹ Tô rất nhanh đã đem cơm gói lại, tự mình để lên xe của Tô Chi Niệm, thuận tiện dặn anh vài câu trên đường nhớ lấy xe chậm một chút.
Tô Chi Niệm im lặng gật đầu, sau đó liền khởi động xe, chạy ra khỏi biệt thự, dọc đường anh nhấn ga rất nhanh, nhìn thấy hình dáng xe chở Tống Thanh Xuân, sau đó anh giảm tốc độ lại, duy trì theo đuôi xe trước khoảng hai trăm mét.
Khuya chủ nhật, Tô Chi Niệm và mấy người bạn hẹn gặp ở"Kim Bích Huy Hoàng" đánh bài.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...