Nghe điện thoại là một nữ giúp việc, bởi vì lúc trước, Tống Thanh Xuân vì tránh né Tô Chi Niệm, sẽ luôn gọi điện thoại về nhà, hỏi anh có ở đây không, khiến cho lần này nữ giúp việc nhận điện thoại, cô còn chưa hỏi Tô Chi Niệm có ở nhà không, nữ giúp việc liền nói với cô, Tô thiếu gia đang chơi cờ với lão tiên sinh ở nhà, hỏi cô có muốn quay lại ăn cơm tối không?
Tống Thanh Xuân đáp lại một chữ “Muốn”, liền cúp điện thoại, cô chận một chiếc taxi, chạy thẳng về nhà họ Tống.
Đẩy cửa phòng ra, trong phòng khách không có bất kỳ ai, Tống Thanh Xuân trước lên lầu đổi một thân quần áo ở nhà, lúc đi xuống, vào trong phòng bếp dạo một vòng, nhìn thấy Phương Nhu đang xem nữ giúp việc làm cơm tối, cô chào hỏi, liền đi thư phòng, giống như nữ giúp việc nói, Tô Chi Niệm đang bồi Tống Mạnh Hoa chơi cờ.
Tống Thanh Xuân vừa nhìn thấy Tô Chi Niệm, lửa giận tối hôm qua bị anh khóa trái trong nhà, liền soạt soạt dâng lên, nhưng ở ngay trước mặt Tống Mạnh Hoa, cô không có cách gì phát tiết, chỉ có thể khuôn mặt tràn ngập tươi cười vừa làm nũng với Tống Mạnh Hoa, vừa vào lúc Tống Mạnh Hoa không chú ý, hung tợn trừng mắt với Tô Chi Niệm, nhưng mà khi người đàn ông kia tiếp xúc đến ánh mắt hung thần ác sát của cô, vẻ lãnh đạm trên mặt không có bất kỳ tâm tình gợn sóng gì.
Tô Chi Niệm càng bình tĩnh, Tống Thanh Xuân liền càng nổi nóng, cô len lén giơ chân lên ở dưới mặt bàn, đá về phía Tô Chi Niệm.
Cô dùng lực đạo rất lớn, nhưng người đàn ông giống như là không có cảm giác đau, nhìn chằm chằm bàn cờ, trầm tư một lát, liền vững vàng rơi con cờ xuống.
Anh hờ hững, khiến cho cô có một loại cảm giác dâng lên sức mạnh lại đập trúng bông vải, có lực nhưng lại không sử dụng ra được, ngược lại náo đến chính mình càng ngộp hỏa.
Tống Thanh Xuân luôn nghĩ tìm một cơ hội chỉ có Tô Chi Niệm và cô, nhưng mà Tô Chi Niệm giống như là nhìn rõ đến tâm tư của cô, hoàn toàn không rời khỏi bên cạnh Tống Mạnh Hoa nửa bước, cho đến cuối cùng nữ giúp việc tới đây gọi ăn cơm tối, Tống Thanh Xuân đến một phút cơ hội ở riêng với Tô Chi Niệm cũng không tìm được.
Trên bàn ăn, Tống Thanh Xuân ngồi ở đối diện Tô Chi Niệm, cô tức sôi ruột lại không chỗ phát tiết, không ngừng có động tác nhỏ giống như ở trong thư phòng, không phải hung hăng giẫm anh một cước ở dưới bàn cơm, chính là lúc anh gắp đồ ăn, đi giành đồ ngay đũa của anh.
Anh ăn không hề nhiều, buông đũa xuống trước tiên, Tống Thanh Xuân thấy anh buông đũa xuống, cũng buông đũa xuống theo, nghĩ chỉ cần anh đứng dậy rời khỏi bàn ăn, cô liền ra ngoài theo anh, ai ngờ Tô Chi Niệm lại không nhúc nhích tí nào ngồi ở trên ghế dựa, lấy điện thoại di động ra chơi tiếp.
Cho dù Tống Thanh Xuân phản ứng trì độn hơn nữa, cũng biết Tô Chi Niệm là đang ngăn ngừa ở riêng với cô, cô nộ khí đằng đằng nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm rủ lông mi, biết rõ cô đang nhìn anh, nhưng lại luôn không có nâng mí mắt liếc nhìn cô một lúc lâu, sau đó liền phẫn hận lấy điện thoại di động từ trong túi mình ra, nhấn tin nanh, gõ lạch cạch lên.
“Tô Chi Niệm, anh là tên đại khốn kiếp!”
Tô Chi Niệm ngồi ở đối diện cô, điện thoại di động vang đinh đông một tiếng, anh chỉ là nhìn chăm chú nhắc nhở bắn ra trên màn hình di động một cái, sau đó liền khuôn mặt hờ hững lạnh nhạt tiếp tục đi xem website.
Giả vờ không nhìn thấy tin nanh của cô? Vẫn còn tiếp tục chơi điện thoại di động? Tống Thanh Xuân cắn cắn môi dưới, liền gõ lung tung bàn phím một cái, tùy tiện nhấn một chữ phát ra, sau đó tiếp tục gõ bàn phím, tiếp tục nhấn, theo cử động gửi tin nanh của cô, điện thoại di động của Tô Chi Niệm bắt đầu vang lên đinh đông, đinh đông, đinh đông không ngừng, vang đến cuối cùng, Tô Chi Niệm chỉ đành chuyển khóa màn hình điện thoại di động thành tĩnh âm, đặt vào trong túi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...