Editor: May
“Anh Dĩ Nam?” Tống Thanh Xuân mở miệng.
Tần Dĩ Nam chần chờ một chút, mới ngẩng đầu, nhìn thoáng qua chén không trước mặt cô, kéo một nụ cười: “Ăn no rồi?”
“Vâng.” Tống Thanh Xuân đáp lại một nụ cười, nghiêng đầu, nhìn Tần Dĩ Nam một lát, mở miệng: “Anh Dĩ Nam, buổi tối anh tìm em, là muốn nói chuyện gì với em?”
Lúc nhận đến tin nhắn Trình Thanh Thông gửi tới, Tần Dĩ Nam liền rơi vào giãy giụa.
Cô mang thai, trong bụng có con của anh...!Anh đoạt lần đầu tiên của một người phụ nữ, chậm chạp không có đứng ra phụ trách, đã là cách làm rất hèn hạ, anh không thể mở miệng nói cô bỏ đứa bé, cũng không thể vứt bỏ mặc kệ mẹ con bọn họ...!
Thật ra, anh rõ ràng, vào khoảnh khắc anh biết Trình Thanh Thông mang thai, trong lòng anh đã rất rõ ràng, anh là muốn thực xin lỗi Tống Thanh Xuân.
Lúc anh cho rằng Đường Noãn là cô gái mượn sách truyền thơ anh luôn thích đó, anh vì Đường Noãn, lỡ hẹn với Tống Thanh Xuân vô số lần, bây giờ anh biết Tống Thanh Xuân mới là cô gái anh muốn tìm, nhưng mà, anh vẫn muốn lỡ hẹn...!
Giữa anh và cô, có phải từ rất nhiều năm trước, một khắc bỏ lỡ đó, liền chú định phải luôn bỏ lỡ?
Một câu “Thực xin lỗi” đơn giản, thí luyện ở đáy lòng Tần Dĩ Nam vô số lần, nhưng lúc này đối mặt với cô, anh lại vẫn có chút khó mà mở miệng.
“Anh Dĩ Nam? Tại sao anh không nói chuyện?” Tống Thanh Xuân chờ nửa buổi, nhìn thấy Tần Dĩ Nam sững sờ nhìn chằm chằm một bó hoa sau lưng cô, chậm chạp không mở miệng, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
Tần Dĩ Nam chớp chớp mắt, hoàn hồn, anh há to miệng, còn chưa lên tiếng, đáy lòng liền trở nên đặc biệt khó chịu, anh xoay đầu một chút, nhìn chằm chằm chiếc xe thỉnh thoảnh chạy nhanh qua đường phố ngoài cửa sổ, nhắm hai mắt lại, giống như là hạ quyết tâm gì đó, mở miệng nói: “Tống Tống, thực xin lỗi, anh không thể kết hôn với em.”
Biểu tình Tống Thanh Xuân hơi chút ngưng trệ một chút.
Tần Dĩ Nam vẫn luôn không có mở to mắt, anh chờ một lát, không đợi được tiếng nói của Tống Thanh Xuân, sợ cô không có nghe rõ lời mình vừa mới nói, tiếp tục lại lặp lại một lần: “Thật rất xin lỗi, anh không có cách nào kết hôn với em, Tống Tống, anh thực xin lỗi em, anh cũng không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy...”
Giữa anh và cô, rõ ràng chỉ là một trận hữu nghị, nhưng lúc này Tần Dĩ Nam lại cảm thấy chính mình cực kỳ giống người chồng lệch đường ray, sám hối với người vợ.
Tống Thanh Xuân chớp chớp mắt với Tần Dĩ Nam, biểu tình vẫn có chút đờ đẫn.
Tần Dĩ Nam giơ tay lên, lau mặt, chậm rãi quay đầu, đối diện mặt Tống Thanh Xuân, mở miệng lần nữa, nói: “Thực xin lỗi, Tống Tống, thật rất xin lỗi...”
Anh liên tục nhận lỗi nhiều lần, khiến cho Tống Thanh Xuân phục hồi tinh thần lại, cô kéo môi cười trầm thấp với anh: “Anh Dĩ Nam, anh không cần nói xin lỗi với em, thật ra tối nay em tới tìm anh, muốn nói với anh là em không thể kết hôn với anh...”
Lần này đổi lại là Tần Dĩ Nam giật mình.
Tống Thanh Xuân mấp máy môi, giống như Tần Dĩ Nam mới vừa rồi, ngữ khí giấu đầy xin lỗi: “Mới vừa rồi bởi vì lời nói anh nói với em giống y như lời em muốn nói, em mới cảm thấy kinh ngạc...!Cho nên, anh Dĩ Nam, anh thật không cần cảm giác áy náy...!Càng huống chi, chuyện kết hôn này của chúng ta, là em tìm anh giúp đỡ, dù muốn nói xin lỗi, cũng nên phải là em nói...”
Tống Thanh Xuân ra khỏi tiệm thức ăn nhanh, đã là mười một giờ đêm.
Cô chận một chiếc taxi, không trở về nhà họ Tống, mà là quay trở lại biệt thự của Tô Chi Niệm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...