Tần Dĩ Nam dừng một chút, lại nói: "...!Nếu đi nước Pháp, chúng ta còn có thể thuận tiện đi Provence ngắm hoa oải hương..."
Khi câu nói này của Tần Dĩ Nam vang lên, trong tai Tống Thanh Xuân đúng lúc nghĩ đến một câu cô đã nói với Tô Chi Niệm: "...!Đương nhiên cũng phải thuận tiện rẽ đi Provence ngắm hoa oải hương..."
Đầu ngón tay của Tống Thanh Xuân bắt đầu không khống chế được liền dùng sức, lúc này cô đúng lúc nắm một bộ lễ phục trong tay, vải dệt chế tác tinh sảo bị cô nắm đến có chút phiếm nhăn.
Cô gái nhỏ tiếp đãi bọn họ nhịn không được lên tiếng nhắc nhở: "Tiểu thư, xin lỗi, không thể dùng sức nắm lễ phục như vậy."
"Tiểu thư?"
"Tiểu thư?"
Cô gái nhỏ gọi nhiều tiếng, Tống Thanh Xuân đều không có phản ứng, cô ta có chút luống cuồng nhìn sang Tần Dĩ Nam đứng ở một bên.
Tần Dĩ Nam đi tới đối diện, đưa ra tay, nắm chặt cổ tay Tống Thanh Xuân, nhẹ nhàng rút đi lễ phục từ trong tay cô: "Tống Tống?"
Tống Thanh Xuân đột nhiên hoàn hồn, cô nhìn thoáng qua Tần Dĩ Nam, mới hậu tri hậu giác ý thức được chính mình lại thất thố, cô cười áy náy, nói một câu: "Em không có việc gì." Cũng không chờ Tần Dĩ Nam lại mở miệng, liền tự ý xoay đầu đi, tiếp tục đi nhìn một bộ lễ phục, vừa xem, cô vừa trì độn đáp lại vấn đề lúc trước của Tần Dĩ Nam: "Rome đi."
Tần Dĩ Nam giật mình một lát, mới phản ứng được Tống Thanh Xuân chỉ là hưởng tuần trăng mật, là đi Rome đi.
Ở trong ký ức của anh, Tống Thanh Xuân rất không thích Rome? Sao cô sẽ chọn nơi này chứ?
Tần Dĩ Nam buồn bực nhìn sườn mặt của Tống Thanh Xuân một cái: "Không phải em không thích Rome sao?"
"Em không thích..." Tống Thanh Xuân lấy một lễ phục dài màu trắng nạm kim cương, giơ lên trước người, soi gương ướm thử, vẻ mặt lãnh đạm nói tiếp: "...!Chẳng qua, không phải anh thích sao?"
"Anh?" Tần Dĩ Nam ngừng cười, anh lấy âu phục đồng bộ với lễ phục dài màu trắng của Tống Thanh Xuân, cũng đo ở trước người: "Anh nói anh thích Rome khi nào? Sao anh không nhớ rõ?"
Tống Thanh Xuân để lễ phục màu trắng này lại trên giá áo, nghiêng liếc mắt nhìn Tần Dĩ Nam một cái, không nghĩ quá nhiều liền tiếp tục lấy một bộ lễ phục, vừa so sánh, vừa nói: "Anh Dĩ Nam, anh giả mất trí nhớ cái gì, lúc trước anh gửi mail với em, chính là không chỉ nói với em một lần chuyện anh thích Rome ."
Tống Thanh Xuân cảm thấy bộ lễ phục trong tay mình lúc này cũng không tệ, liền ra hiệu cô gái nhỏ muốn mặc thử.
Tần Dĩ Nam để cho cô gái nhỏ lấy một bộ đồng bộ, đuổi theo Tống Thanh Xuân: "Tống Tống, em nói bức mail nào? Anh gửi mail cho em khi nào chứ?"
Tống Thanh Xuân sắp tiến vào phòng thay quần áo liền dừng bước.
Cô còn chưa quay đầu, liền nghe thấy Tần Dĩ Nam phía sau lại nói một câu: "Sao anh không có chút ấn tượng nào?"
Lời Tống Thanh Xuân vốn muốn nói, trong chốc lát liền nghẹn ở chỗ cổ họng, cô nhìn chằm chằm Tần Dĩ Nam không hiểu ra sao một lát, xác định anh không giống như là đang bịa chuyện, đáy lòng không hiểu ra sao cả liền lộp bộp một chút, sau đó nhăn mày, nói: "Chính là lúc trước, năm anh nhập ngũ, thường cách một đoạn thời gian sẽ gửi cho em một bức mail đó..."
Tần Dĩ Nam vẫn là vẻ mặt không rõ nguyên do kia.
Mi tâm của Tống Thanh Xuân càng nhăn lợi hại hơn, một loại cảm giác nói không nên lời, dâng đầy phía sau lưng cô, cô nuốt ngụm nước miếng, tiếp tục nói rõ ràng hơn một chút: "Chính là số hộp thư 7107207@qq.
com đó.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...