Lúc Tống Thanh Xuân vào phòng ngủ Tô Chi Niệm, vẫn luôn không đóng cửa, cô gấp gáp ra ngoài, cũng không có thuận tay đóng cửa, cô vừa đi đến nơi cầu thang, liền nghe thấy âm thanh cửa được mở ra.
Tống Thanh Xuân vịn thành cầu thang đi xuống dưới hai bậc thềm, vừa mới chuẩn bị hô tên “Tô Chi Niệm”, liền nghe thấy dưới lầu truyền tới tiếng nói của mẹ Tô: “A Niệm, buổi tối con muốn ăn cái gì?”
Sao mẹ Tô lại theo Tô Chi Niệm cùng trở về?
Bước chân của Tống Thanh Xuân bỗng dưng liền ngừng lại ngay tại chỗ, cô nghĩ đến những lời mẹ Tô nói với mình vào lúc trước, nhất thời không có dũng khí xuống lầu.
Cô từng đáp ứng dì Tô, sẽ cách xa Tô Chi Niệm, nếu hiện tại dì Tô nhìn thấy cô ở trong nhà Tô Chi Niệm, sợ là sẽ rất không vui?
Đang lúc Tống Thanh Xuân do dự chính có nên nhẹ chân nhẹ tay quay trở lại trên tầng hai, tìm một chỗ tránh đi không, liền nghe thấy tiếng nói lãnh đạm của Tô Chi Niệm truyền tới: “Không cần, lát nữa con có một bữa tiệc, muốn ra ngoài.”
Theo sau chính là âm thanh tủ giày bị mở ra, sau đó liền có tiếng vang một đôi dép lê được để xuống đất truyền tới...!Tống Thanh Xuân có chút tò mò lén lút duỗi đầu xuống dưới một chút, đúng lúc có thể nhìn thấy hình ảnh chỗ cửa vào...!Tô Chi Niệm lấy cho mẹ Tô một đôi dép lê, đặt ở trước mặt bà, anh cũng không chờ mẹ Tô đổi dép xong, liền trực tiếp kéo một cái va ly hành lý, đi vào phòng khách.
Tô Chi Niệm xách một va ly hành lý làm gì? Ý nghĩ trong đầu Tống Thanh Xuân còn chưa ổn định, liền nghe thấy tiếng nói của Tô Chi Niệm lại truyền tới: “Mẹ nghĩ như thế nào mà lại tới đây vào hôm nay?”
“Hôm nay Tiểu Lâm vào trong thành phố mua đồ, mẹ nghĩ con vừa xuất viện, không yên tâm lắm, liền thuận tiện tới đây nhìn xem chỗ này của con...” Dép lê của mẹ Tô ở trên mặt đất phát ra tiếng vang bịch bịch: “...!Chờ lát nữa Tiểu Lâm liền tới đây đón mẹ.”
Hóa ra chờ lát nữa dì Tô liền đi rồi? Tống Thanh Xuân âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, kéo đầu thò ra ngoài về, rón ra rón rén xoay người, vừa mới chuẩn bị trở về trong phòng ngủ của Tô Chi Niệm chờ mẹ Tô đi về, liền nghe thấy tiếng nói của mẹ Tô truyền tới: “...!A Niệm, thật ra mẹ tới tìm con, còn có chút chuyện khác.”
Cho dù là đối mặt với mẹ, Tô Chi Niệm vẫn là bộ dáng ít nói trầm mặc kia, có lẽ anh đang rót hai ly nước nước, đặt một ly trong đó ở trên bàn, bưng ly khác tự mình uống một ngụm, “Vâng” rất nhạt một tiếng, ra hiệu mẹ Tô nói.
Cô không trải qua sự đồng ý của anh, giống như là kẻ trộm lục lọi nhà anh, là đã rất không đạo đức rồi, lại nghe đối thoại của mẹ con bọn họ, liền có chút quá lòng tham không đáy không?
Tống Thanh Xuân vừa nghĩ, vừa tăng tốc bước chân lên lầu.
Chỉ là tốc độ âm thanh nói chuyện, vượt xa hơn tốc độ đi bộ của cô.
“...! A Niệm, mẹ tới tìm con, là muốn với con...” Một câu nói, mẹ Tô nói lắp ba lắp bắp, bộ dáng giống như rất khó mà mở miệng: “...!Nói nói...! chuyện về Thanh Xuân...”
Thanh Xuân?
Tống Thanh Xuân vừa nghe đến tên mình, cả người liền giống như bị điểm huyệt đạo, theo bản năng liền ngừng lại.
Mẹ Tô muốn nói với Tô Chi Niệm về chuyện của cô? Chuyện gì của cô?
...!
Tô Chi Niệm dưới lầu, khi nghe được câu nói này của mẹ, liền giống như là sớm biết mục đích tới đây của mẹ Tô, phản ứng thong dong bình tĩnh hơn Tống Thanh Xuân trên lầu rất nhiều.
Anh không nhanh không chậm uống một ngụm nước, tư thế tao nhã nhẹ nhàng đặt ly ở trên bàn trà, sau đó chậm rãi nhấc mí mắt lên nhìn về phía mẹ Tô, nhẹ gật gật đầu với bà..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...