Ngày thứ sáu đó, vừa ba giờ chiều, Tống Thanh Xuân liền xử lý xong tất cả công việc, rời khỏi công ty trước thời gian.
Lúc Tống Thanh Xuân phát hiện mười một cúc áo ở trong nhà Tô Chi Niệm, liền đã làm tốt tính toán nói chuyện với Tô Chi Niệm, chỉ là qua thời gian dài như vậy, cô vẫn luôn chưa nghĩ ra nói với Tô Chi Niệm như thế nào.
Chẳng qua có vết xe đổ, Tống Thanh Xuân vẫn nhiều thêm một tâm nhãn, lần trước cô cầm lấy nhiều chứng cớ như vậy đi công ty anh để chất vấn, lại đều có thể bị anh kiếm cớ lừa bịp qua đi, như vậy lần này, có lẽ anh vẫn sẽ muốn che giấu.
Cho nên, Tống Thanh Xuân quyết định sớm đi đến trong nhà Tô Chi Niệm, làm một ít chuẩn bị.
Tống Thanh Xuân không lái xe, đón tàu điện ngầm đi qua, ba giờ năm mươi, cô liền đến biệt thự của Tô Chi Niệm.
Tuy rằng Tống Thanh Xuân biết không có trải qua đồng ý của Tô Chi Niệm, tự tiện xông vào nơi ở của anh, là một chuyện rất không lễ phép, nhưng hiện tại cô, đã hoàn toàn không có thời gian để lo nhiều như vậy.
Mật mã trong nhà anh luôn chưa từng đổi qua, cô dễ như trở bàn tay liền tiến vào trong biệt thự của anh, lên phòng ngủ trên tầng hai của anh.
Thật ra Tống Thanh Xuân chỉ ôm tâm tính thử xem, vào lúc Tô Chi Niệm không ở đây, tới trong nhà anh tìm kiếm thử, nhưng cô không nghĩ tới, lại thật phát hiện ra một chiếc điện thoại di động cũ ở trong ngăn kéo phòng ngủ của Tô Chi Niệm.
Tống Thanh Xuân mở máy, chờ khoảng một phút, điện thoại di động mới chậm rãi lên nguồn, cô trực tiếp nhấn vào tin nhắn, vừa nhìn liền trong cột đối thoại là số điện thoại của mình.
Tống Thanh Xuân không hề do dự chút nào, nhanh chóng nhấn vào nội dung tin nhắn, đập vào mắt là một dòng tin tức cuối cùng: “Đẹp nhất không phải yêu em, là gặp gỡ em.”
Đầu ngón tay của Tống Thanh Xuân run nhẹ lên, liền trượt đi màn hình, bắt đầu nhìn lên trên.
Tin nhắn anh gửi cho cô, tin nhắn cô trả lời anh, có trong điện thoại của cô, đều có trong chiếc điện thoại di động này...!
Đây là nói...!Dự cảm từng xuất hiện của cô, là đúng, Tô Chi Niệm chính là người mà cô luôn muốn tìm, người luôn ở sau lưng yên lặng chiếu cố cô, người gửi cho cô rất nhiều tin nhắn trong nhiều năm như vậy, người từng cho cô ấm áp vào lúc cô luống cuống nhất chật vật nhất, người từng tỏ tình trên tin nhắn với cô...!
Tuy rằng trước khi cô tới, đã làm tốt chuẩn bị tâm lý, nhưng khi chân tướng mở ra ngay trước mắt, tâm tình vẫn không khống chế nổi, hung hăng dao động lên.
Có chiếc điện thoại di động này, lần này sợ là Tô Chi Niệm muốn kiếm cớ qua loa tắc trách với cô cũng rất khó?
Hiện tại cô muốn làm, chính là trước khi anh chưa trở về, ngẫm nghĩ thật tốt, chờ một lát mình gặp anh, rốt cuộc nên mở miệng nói với anh như thế nào.
Tống Thanh Xuân vừa khuyên chính mình dưới đáy lòng, vừa nhắm mắt lại hít thở thật sâu, qua một lúc lâu, cảm xúc của cô mới hoàn toàn bình ổn lại.
Cô đứng dậy, đang chuẩn bị đem bị thu dọn gian phòng bị mình lục lọi lại về nguyên dạng, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng còi quen thuộc vang lên.
Cô bỗng chốc ngây ngẩn, bất giác liền chạy đến trên ban công, nhìn thấy xe Tô Chi Niệm, chậm rãi mở cửa biệt thự.
Xe vững vàng dừng lại, cửa xe lái được đẩy ra, Tô Chi Niệm đi xuống, đi đến trước cổng nhập mật mã vào.
Giờ chỉ mới 4:30, sao Tô Chi Niệm đã trở về rồi? Chẳng lẽ hôm nay anh không đi công ty à?
Tống Thanh Xuân nghi hoặc một chút, liền nắm chiếc điện thoại lục tìm được từ trong phòng Tô Chi Niệm, xoay người, đi tới cửa phòng ngủ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...