Edit: Tuyết – nguyethoadadtuyet
Tống Thanh Xuân biết hành vi tùy tiện lục lọi đồ người khác là không đúng, cô do dự một chút, rốt cuộc vẫn vươn tay, bê cái thùng trong tủ giày ra, sau đó lấy hộp quà xem thử.
Giấy gói quà có hơi nhăn nheo, hình như đã từng bị nhúng quá nước....!Cái hộp vẫn y nguyên, không có ai mở ra.
Tống Thanh Xuân xem kỹ cái hộp một hồi lâu, càng xem càng cảm thấy quen thuộc, giống như đã thấy nó ở đâu.
Cô vắt óc suy nghĩ, nghĩ hoài vẫn nghĩ không ra một chút ký ức nào về cái hộp quà này.
Tống Thanh Xuân cúi đầu, định bụng đặt hộp quà lại vào thùng, nào ngờ vô tình nhìn thấy trong tủ có một bộ quần áo sặc sỡ.
Không cần nghĩ cũng biết, đó là bộ nội y mà Tô Chi Niệm thích mặc.
Phía trên bề mặt có vết màu sậm, chắc là tẩy đi không được.
Anh trước giờ là người ưa sạch sẽ nên mới tiện tay nhét vào chỗ này rồi sẽ vứt đi sau.
Nhưng mà, sao cô lại cảm thấy vết màu này quen mắt đến vậy?
Tống Thanh Xuân nghi ngờ.
Cô đưa tay, lấy bộ quần áo trong đó đem ra, nào ngờ có một trang giấy vô tình rơi xuống từ trong đó.
Theo thói quen, Tống Thanh Xuân cúi đầu.
Thì ra là vé máy bay.
Cô nhặt lên, nhìn vào đoạn đường được đóng dấu từ Nhật Bản qua Bắc Kinh.
Nhật Bản đi Bắc Kinh à?
Tống Thanh Xuân nhíu mày.
Dường như cảm giác được cái gì đó, cô nhìn qua ngày khởi hành.
Cùng ngày với ngày cô từ Nhật Bản bay về Bắc Kinh, hơn thế nữa, anh đi cùng chuyến bay với cô!
Ánh mắt Tống Thanh Xuân tối lại, cổ họng cô ực một tiếng.
Nghĩ lại lúc bản thân đang đi du lịch ở Nhật Bản, Trình Thanh Thông từng liên lạc với cô, hỏi cô có nhìn thấy Tô Chi Niệm hay không...!Không lẽ lúc đó, anh đang ở Nhật Bản?
Anh đi Nhật là vì...
Tống Thanh Xuân biết chữ còn lại mình đang nghĩ trong đầu là “em” nhưng cuối cùng vẫn ngừng lại, cô không dám tưởng tượng thêm nữa.
Đáy lòng trở nên rối loạn.
Cô nắm chặt tấm vé máy bay, thân người bắt đầu run rẩy.
Hồi lâu sau, cô đột nhiên đứng lên, cầm lấy hộp quà đã từng bị nhúng qua nước cùng với nội y của Tô Chi Niệm rồi chạy nhanh ra khỏi nhà anh, vẫy một chiếc taxi, trở về Tống gia.
...
Xe dừng trước cửa Tống gia, Tống Thanh Xuân vừa chạy vào trong vừa tìm chìa khóa.
Đồ trong túi xách lẫn lộn cả lên, cô tìm mãi mà không thấy chìa, đành phải gõ cửa.
Người ra mở là chị dâu Phương Nhu.
Vừa thấy cô, Phương Nhu hơi yên lặng một chút rồi vội hỏi với giọng quan tâm thân thiết, “Thanh Xuân, em , đã gặp nàng, thoáng lặng đi một chút, quan tâm thân thiết hỏi: "Thanh xuân, em sao vậy, tóc rối hết cả rồi kìa!”
"Em không sao.” Tống Thanh Xuân trả lời qua loa, ngay cả giày vẫn chưa thay đã vội chạy vào phòng.
Cô chạy vào phòng ngủ của mình, quăng hết đồ ở trên giường đi, lục tung cả tủ quần áo, sau đó lấy từ trong ngăn tủ phía duối ra một cái quần trắng bằng vải bông.
Tống Thanh Xuân trải váy ra trên giường, sau đó trải tiếp nội y của Tô Chi Niệm ở bên cạnh.
Quả nhiên, vết màu dính trên váy cô và trên đồ anh y hệt nhau!
Khó trách cô cảm thấy vết màu kia quen mắt.
Hóa ra, lúc trước khi ở Nhật, anh là người đã cứu cô khi cô bị đẩy xuống nước.
Thì ra dự cảm vừa nãy của cô là thật! Tô Chi Niệm biết cô đến Nhật để du lịch, anh liền theo cô đi Nhật trong cùng một ngày!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...