Chương 592: Tâm tro tàn của cô lại cháy(2)
Editor: May
“Tô tổng, mọi người đều lăn lộn ở Bắc Kinh, cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, ngài cần gì nhất định phải làm tuyệt tình như vậy? Bằng không như vậy đi? Sau khi thằng bé Dương Tranh kia ra viện, tôi bảo nó tự mình đi nhận lỗi với Tống tiểu thư, ngài thấy thế nào?” Ngữ khí Dương tổng rõ ràng có chút gấp gáp, nhưng vẫn dằn tính khí, ôn tồn thương lượng với Tô Chi Niệm.
Tô Chi Niệm nghiễm nhiên là không có ý tứ tiếp tục dây dưa với ông ta, ngay cả mở miệng nói lời tiếp theo cũng là nói với Trình Thanh Thông: “Nửa phút, nửa phút đồng hồ sau, ông ta vẫn còn chưa ký, trực tiếp động thủ.”
Trình Thanh Thông vẫn là loại ngữ khí vững vàng gặp nguy không loạn kia: “Vâng, Tô tổng.”
Có lẽ Dương tổng thấy chính mình uyển chuyển một lúc lâu vẫn không thuyết phục được Tô Chi Niệm thay đổi chủ ý, sau khi nghe đến những lời nói này của anh, nhất thời liền trở mặt: “Tô Chi Niệm, mày đừng cho rằng mày là người không chế cổ phần lớn nhất ở Kim Bích Huy Hoàng liền có thể khinh người quá mức! Cổ phần là của tao, tao muốn mua liền mua, muốn bán liền bán, mày dựa vào cái gì thao tác tư tưởng của tao?”
Đối mặt với lời nói đằng đằng sát khí của Dương tổng, Tô Chi Niệm không có chút xíu động tĩnh.
Trình Thanh Thông lại khuôn mặt mỉm cười lên tiếng nhắc nhở: “Dương tổng, còn thừa lại hai mươi giây đồng hồ.”
“Tô Chi Niệm, mày không phải là ỷ vào trong tay mình có chút tiền dơ bẩn, mới kéo như vậy sao? Mày cũng không nhìn một chút chính mình có xuất thân gì, một rác rưởi có mẹ sinh không có cha dạy, dù hiện tại kiếm rất nhiều tiền, trong xương vẫn là tránh không thoát mùi vị hèn mọn nồng đậm trên người mày...”
Tô Chi Niệm ngoài cửa, đối mặt với lời mắng có tính sỉ nhục đó, vẫn bình tĩnh không có phản ứng chút nào.
Nhưng Tống Thanh Xuân đứng sau cửa, tay lại bất giác nắm thành quyền, đáy mắt có một chút không vui dâng lên.
Ngữ khí của Trình Thanh Thông, rõ ràng không bình tĩnh như vừa rồi nữa, trong tiếng nói uyển chuyển hàm xúc dễ nghe pha lẫn một chút tức giận khách sáo: “Dương tổng, còn có năm giây phút.”
“Hôm nay TM ông đây liền không ký, tao xem tụi mày có thể làm gì tao, chẳng lẽ còn thực có can đảm bức tao ký? Tụi mày đây là phạm pháp ...”
“Thời gian đã hết.” Bốn chữ này của Trình Thanh Thông mới vừa nói xong, ngoài cửa liền truyền tới một tiếng rống giận dữ: “Tô Chi Niệm, mày TM vì một kỹ nữ thối, có phải nổi điên...”
Lời ông ta còn chưa nói hết, Tống Thanh Xuân liền nghe thấy ngoài cửa truyền tới tiếng đồ vật ném lên mặt đất, theo sau đó trong miệng Dương tổng liền phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Chỉ là tiếng kêu của ông ta vừa mới phát ra tới khoảng một giây, miệng giống như liền bị nhân ngăn chặn, chỉ có thể phát ra tiếng vang ấp a ấp úng yếu ớt.
“Lúc vào phòng này, tôi đã nói, tiếng nói chuyện nhỏ một chút cho tôi, ai muốn đánh thức người bên trong, tôi liền cắt đầu lưỡi kẻ đó!”
Tô Chi Niệm cố ý hạ thấp giọng nói, lộ ra lệ khí nồng đậm, khiến cho thân thể Tống Thanh Xuân ở sau cửa cũng nhẹ nhàng run một cái lên theo.
“Còn có, Dương tổng, ông đừng cho rằng tôi không có cách nào khiến ông ngoan ngoãn ký tên, hiện tại tôi chịu cho ông tiền là nể mặt ông.”
“Lúc giải tỏa mảnh đất phía đông thành phố kia, một hộ họ Trương bị cưỡng chế rời đi, không hiểu tại sao trong vòng một đêm cả nhà liền bị xe đâm chết toàn bộ, ông thật cho rằng chuyện này làm đến mức áo tiên không thấy vết chỉ khâu sao?”
“Ngoài ra, một nữ sinh viên ở đại học A, sau khi bị ông cưỡng gian, bị vợ ông biết, chạy đến trường học đại náo một trận, bức cô gái kia nhảy lầu tự sát, cuối cùng ông còn tốn hai trăm vạn tìm người làm giả, nói là cô ta tự mình câu dẫn ông, không phải ông đã quên chuyện này rồi chứ?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...