Cô móc điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn, thậm chí có nhiều cuộc gọi chưa nhận, trong đó có một là Tô Chi Niệm gọi tới, lúc gần 2h chiều.
Thời gian như vậy không khác lúc Tần Dĩ Nam cứu cô khi cô ngất xỉu.
Khi đó tất cả tâm tư của cô đều đặt trên người của Tần Dĩ Nam, căn bản không chú ý đến điện thoại reo.
Tô Chi Niệm chưa từng gọi điện thoại tới cho cô, nhất là lần trước anh uống say, suýt nữa ngủ cùng cô, ở giữa hai người vẫn luôn lạnh nhạt, càng không có gì liên kết, đột nhiên anh gọi điện thoại cho cô, có chuyện quan trọng gì sao?
Tống Thanh Xuân hơi đắn đo một lát, hay là gọi lại cho Tô Chi Niệm một cuộc, nhiều tiếng chuông vang lên, cũng không có người nghe.
Tống Thanh Xuân hơi nhíu mày, giơ điện thoại di động lên trước mặt, lúc cúp điện thoại, nhìn lướt qua thời gian, phát hiện vậy mà đã hơn chín giờ rồi, tim Tống Thanh Xuân liền ngưng mấy giây, người đàn ông kia nói, nếu như cô không khiến anh nói lên điều kiện, anh sẽ khiến công ty Tống thị hoàn toàn biến mất đấy!
Nhất định bảy giờ cô phải đến nhà Tô Chi Niệm, bởi vì Tần Dĩ Nam, cô hoàn toàn quên mất thời gian, cũng không gọi điện thoại cho Tô Chi Niệm xin nghỉ, hiện tại anh lại không nhận điện thoại của cô.
.
.
.
.
.
Tống Thanh Xuân càng nghĩ, càng kinh ngạc, cô vừa mong mỏi tối nay Tô Chi Niệm sẽ chưa về nhà, vừa vội vã đến cửa bệnh viện, chặn một chiếc taxi.
Tống Thanh Xuân đưa tiền xe, xuống xe.
Ở trước cửa biệt thự, Tống Thanh Xuân đi tới, đi vào rồi nhìn lên tầng hai của biệt thự, tối đen như mực, không có lấy một bóng đèn, trái tim lơ lửng của cô rốt cuộc cũng an tâm, cũng may, Tô Chi Niệm còn chưa về nhà.
Tống Thanh Xuân đi như chạy đến cửa phòng, điền mật mã vào, kéo cửa ra đi vào, trước hết vươn tay nhấn chốt mở một bên, trong nháy mắt đèn của lầu một biệt thự sáng lên, chiếu sáng trưng cả phòng.
Bên trong nhà có khí nóng, Tống Thanh Xuân cởi áo khoác, cúi người xuống cầm lấy dép từ trong tủ rồi mang vào.
Cô đi qua cửa trước, dựa vào phòng ăn đi tới, còn chưa đi hai bước, liền nhìn thấy Tô Chi Niệm ngồi trên ghế sa lon, cô bị sợ đến toàn thân khẽ run rẩy, cả người đứng một chỗ, không nhúc nhích.
Tô Chi Niệm đang ở nhà? Nhưng mà tại sao anh không bật đèn? Chẳng lẽ anh cố ý như vậy để chờ cô trở lại, tính sổ cùng cô?
Tim Tống Thanh Xuân đập nhanh hơn, nhìn cũng không dám nhìn Tô Chi Niệm , chỉ là cúi đầu không nhúc nhích đứng im, đợi một lúc lâu, không thấy Tô Chi Niệm nói chuyện.
Anh im lặng không tiếng động như vậy khiến cô thấy lạnh cả người, theo bản năng nuốt nước miếng một cái, mở miệng nhận lỗi: "Anh Tô, thật xin lỗi, tôi về trễ.
.
.
.
.
."
Đáp lại cô là một sự yên tĩnh.
Trong lòng Tống Thanh Xuân càng thấy áp lực hơn, ngay cả hô hấp cũng khó khăn, mở miệng nói lần nữa, có chút run rẩy: "Tôi bảo đảm đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.
.
.
.
.
."
"Anh Tô, lần này tôi thật sự biết mình sai rồi, không phải tôi cố ý trở về muộn ."
Tống Thanh Xuân liên tiếp nói vài câu, cũng không được Tô Chi Niệm đáp lại, cô không nhịn được lặng lẽ nâng mí mắt, nhìn về phía Tô Chi Niệm , lại phát hiện cả người của anh ngồi trên ghế sa lông, đầu ngả trên vai.
Anh ngủ thiếp đi sao?
"Anh Tô?" Tống Thanh Xuân cắn cắn môi dưới, kêu tên Tô Chi Niệm hai tiếng, nhìn anh vẫn không có phản ứng, liền lấy dũng khí, thận trọng đi đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...