Lần này Tần Dĩ Nam đến một chút phản ứng cũng cho nữ phục vụ, anh đứng sững sờ ở trong thang máy một lúc lâu, mới mất hồn mất vía đi ra, bước chân anh hỗn loạn đi đến ngưỡng cửa chính khách sạn Tứ Quý, nhìn ánh nắng sáng ngời trên đường phố, đầu óc đần độn thành một đoàn.
Trình Thanh Thông đã nghỉ việc năm ngày, Trình Thanh Thông rời khỏi Bắc Kinh...!
Vào mấy ngày ban đầu anh và cô ly hôn, anh cũng từng có tâm tình buồn bực như vậy, nhưng lúc đó, anh biết cô ở Bắc Kinh, thậm chí còn có mấy lần, anh ngồi ở trong xe thấy cô đứng ở ven đường chờ xe taxi.
Nhưng hiện tại, anh bỗng nhiên nhận được tin tức, cô rời khỏi thành phố này...!
Trong đầu óc Tần Dĩ Nam bỗng nhiên liền hiện ra, hình ảnh đêm đó Trình Thanh Thông ngồi xổm ở bên cạnh mình, thì thào nói nhỏ, trên mặt cô treo tươi cười, đáy mắt lại chứa đầy lệ.
Lúc đó cô thoạt nhìn giống như là bị bi thương lướt qua.
Lúc đó, đáy lòng anh còn không khỏi khủng hoảng, vào lúc đầu ngón tay cô rời khỏi má anh, anh có một loại ảo giác kích động, cho rằng cô muốn hoàn toàn rời khỏi từ trong thế giới của anh.
Hóa ra đó không phải ảo giác của anh, mà là thật...!
Lúc đó cô, đã làm xong thủ tục nghỉ việc.
Lúc đó cô, cũng đã quyết định rời khỏi Bắc Kinh xong rồi đi.
Lúc đó cô, nói liên miên cằn nhằn nhiều lời với anh cả một đêm như vậy, là đang nói lời chào tạm biệt cuối cùng với anh đi.
Khó trách ngày hôm sau, anh tiễn mẹ Trình xong, đưa cô đến cửa khách sạn Tứ Quý, lúc cô xuống xe, ánh mắt nhìn anh cổ quái như vậy, lúc cô nói “gặp sau”, đáy mắt hình như có ánh sáng nước mắt lóe lên.
Hóa ra...!Cô nói gặp sau, không phải gặp sau, mà là không gặp lại nữa.
Tần Dĩ Nam há to miệng, vội bước đi, chạy từ cửa khách sạn Tứ Quý đến phía ven đường.
Trên đường đi anh đụng phải một người, anh đến câu thực xin lỗi cũng không lưu lại, liền tiếp tục chạy lên phía trước, khiến cho người bị anh đụng, mắng anh một câu có bệnh.
Anh quên anh đã gọi tài xế tới trước, anh đứng ở ven đường, lung tung chận một chiếc taxi, liền trực tiếp báo địa chỉ trong nhà.
Vội vội vàng vàng trở về nhà, Tần Dĩ Nam đến giày cũng không đổi, liền bắt đầu lục tung tìm đồ.
Anh không biết chính mình đang tìm cái gì, anh chính là vẫn luôn tìm, từ dưới ghế sofa phòng khách, tìm đến tủ chứa đồ trong phòng bếp, thậm chí anh còn nằm sấp ở trên mặt đất, tốn công xem phía dưới tủ lạnh.
Anh đi phòng ngủ phụ, anh lại đi phòng ngủ chính, anh gần như đều lật lộn ngược đồ ở trong nhà, nhưng cô đi thật sạch sẽ, không lưu lại thứ nào, đến vật dụng hàng ngày mua tới cũng đều mang đi hoàn toàn.
Duy trì tìm kiếm, khiến cho Tần Dĩ Nam mệt mỏi thở hồng hộc, anh đứng ở trong một vùng hỗn loạn, luống cuống một lúc lâu, mới đi đến phòng sách lật tìm.
Những năm gần đây, sách anh thu thập được, gần như bị anh ném ở cùng một chỗ, văn kiện trên bàn sách của anh, vứt khắp nơi, anh đều đổ vật trong ngăn kéo ra, sau đó anh nhìn thấy giấy ly hôn, và một cái hộp gấm.
Lúc trước anh thề chết cũng phải có được giấy ly hôn, bây giờ đây rơi ở đáy mắt của anh, lại đâm đau hốc mắt anh
Anh giống như là nhìn thấy thứ gì đó rất kinh khủng, lảo đảo lui về sau hai bước, lại không cẩn thận bị vấp một thứ gì đó trên đất, sau đó liền chật vật ngồi xổm ở trên mặt đất.
Đau đớn khiến cho anh hơi nhắm lại mắt, vật cứng dưới thân đâm anh có chút đau, anh lại không có gấp lên, mà là xoay đầu, nhìn về phía ghế sofa tròn ở một bên.
Anh nhìn thấy bên trong, có một giấy trắng vò thành một đoàn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...