Sắc mặt Tần Dĩ Nam ôn hòa "ừ" một tiếng, ra hiệu trợ lý tiếp tục nói tiếp.
"Vị nữ sĩ kia họ Trình..."
Mặc kệ gặp phải chuyện, Tần Dĩ Nam vẫn luôn có thể bảo trì phong độ nhẹ nhàng, khi nghe đến chữ "Trình", khóe miệng dùng sức mím một chút.
"...!Tên Trình Thanh Thông, nói muốn nói chuyện riêng với ngài một chút.
Tần tổng, ngài xem, có cần tìm thời gian..."
Trợ lý nói đến đây, mới phát hiện sắc mặt Tần Dĩ Nam có gì đó không đúng, đáy mắt của anh ta thoáng hiện lên một cổ kinh ngạc, lời nói đến bờ môi liền dừng lại.
Tuy rằng anh ta mới làm trợ lý cho Tần Dĩ Nam chưa đến vài tháng, nhưng ở trong ấn tượng của anh ta, tính khí của Tần Dĩ Nam tốt đến mức độ khiến cho người ta khó tin.
Anh chưa bao giờ tức giận, dù nhân viên phạm sai lầm rất lớn, anh cũng có thể rất bình tĩnh ngồi nói chuyện với nhân viên.
Từ trong miệng anh, không nghe được một câu thô tục nào, dù anh rất bận, bị người quấy rầy, anh cũng sẽ rất kiên nhẫn cho đối phương thời gian, nghe xong lời đối phương muốn nói.
Trợ lý nhìn chằm chằm quan sát Tần Dĩ Nam một hồi lâu, mới dám xác định ở dưới đáy lòng, Tần Dĩ Nam đây là đang không vui, anh ta áp chế ngạc nhiên trong lòng, nói xong lời vừa nói đến phân nửa: "...!An bài một chút?"
Động tác đánh chữ của Tần Dĩ Nam ngừng lại, anh không nhìn trợ lý, mà nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính rất lâu, không trả lời vấn đề của anh ta, mà là nói một câu: "Anh đi ra ngoài trước đi."
Buổi chiều lúc Tần Dĩ Nam mở cuộc họp, trợ lý từng len lén quan sát anh, anh giống như trong ngày thường, ôn nhuận nho nhã khiêm tốn lễ phép, giống như không vui lòng mà anh ta nhìn thấy anh biểu lộ ra vào buổi trưa ở trong phòng làm việc kia, chỉ là ảo giác của anh ta.
Mãi cho đến bảy giờ tối, mới bận xong, trước khi tan sở, trợ lý đưa một phần văn kiện khẩn vào phòng làm việc của Tần Dĩ Nam.
Tần Dĩ Nam không làm việc, đứng ở trước cửa sổ sát đất, không chút nhúc nhích nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, đang hút thuốc.
Anh nghe được động tĩnh, chỉ quay đầu một chút, không có phản ứng gì, giơ tay lên, dùng sức hút một hơi thuốc, chậm rãi quay đầu, chậm rãi phun ra mấy vòng khói xinh đẹp với cửa sổ.
Xuyên qua thủy tinh trước mặt, Tần Dĩ Nam có thể nhìn thấy trợ lý đặt văn kiện ở trước bàn làm việc mình, nói câu gặp lại sau với bóng lưng của mình, đi tới ngưỡng cửa.
Vào lúc trợ lý kéo cửa phòng làm việc ra, Tần Dĩ Nam bỗng nhiên mở miệng: "Chờ chút."
Trợ lý quay đầu, Tần Dĩ Nam hút mạnh một hơi thuốc, nhăn mày, giống như là đang suy nghĩ cái gì, sau đó dụi tắt tàn thuốc, chậm rãi xoay người, nửa dựa vào ở trên kính, lên tiếng: "Xế chiều ngày mai, có phải có thời gian không?"
"Đúng vậy, Tần tổng."
"Trả lời cho cô ta một tin tức, xế chiều ngày mai, bảo cô ta tới công ty một chuyến."
Trợ lý bị lời nói của Tần Dĩ Nam làm sững sờ, qua một hồi lâu, mới phản ứng được cô ta trong miệng Tần Dĩ Nam chỉ là ai, trợ lý vội vàng gật đầu, nói: "Dạ được."
Tần Dĩ Nam không nói gì, nhẹ cúi mí mắt một chút.
Trợ lý nói câu "gặp lại sau", liền rời khỏi phòng làm việc.
Một mình Tần Dĩ Nam yên tĩnh dựa vào trên cửa sổ, nhìn chằm chằm đèn thủy tinh sáng ở nơi không xa một lát, giống như là đang phiền muộn cái gì, phun thở một hơi dài.
Bởi vì xế chiều hôm nay muốn gặp Tần Dĩ Nam, buổi sáng Trình Thanh Thông ngủ đến đặc biệt không ổn định, nhắm mắt lại chưa đầy một lát liền sẽ tỉnh lại.
Trợ lý của Tần Dĩ Nam, chỉ nói cho cô biết, buổi chiều Tần Dĩ Nam có thời gian gặp cô, không nói với cô thời gian cụ thể, cho nên mười hai giờ, Trình Thanh Thông liền đến công ty Tần Dĩ Nam..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...