Nam Thần Kêu Ngạo

Lục Cận Thâm vừa rời khỏi phòng ăn, Lâm Tiểu Nhiên liền lớn giọng nói: “Quá ngược rồi Nịnh Nịnh! Nam thần nhà cậu đúng là người tốt… Ngược tớ chết mất! Muốn đổi bạn trai với cậu quá nha!”
Trịnh Thiến Thiến đánh cô một cái cho tỉnh rồi nói: “Cậu với anh chàng trúc mã của cậu đến với nhau mấy năm rồi, đổi cái gì mà đổi, ba mẹ cậu đồng ý sao? Ba mẹ anh ấy đồng ý sao?”
Lâm Tiểu Nhiên chu môi nói lại: “Tớ chỉ thuận miệng nói thôi, chẳng phải chúng ta đều ghen tỵ với bạn trai của người khác sao?”
Tằng Tiểu Mông nhìn sắc mặt khó coi của Mạnh Nghiên, tiếp một câu: “Đúng vậy, chúng ta đều ghen tỵ với bạn trai của người khác.”
Chu Nịnh Nịnh bật cười một cách hào hứng, hôm nay mọi người đều cảm thấy thật vui vẻ, đương nhiên là ngoại trừ Mạnh Nghiên.
Cô nghe Lâm Tiểu Nhiên và Trịnh Thiến Thiến cãi nhau, thỉnh thoảng cũng góp thêm vài câu. Mạnh Nghiên nghe được câu nói ám chỉ của Tằng Tiểu Mông, sắc mặt càng khó coi hơn, nhìn vẻ mặt đắc ý của Chu Nịnh Nịnh lại càng cảm thấy không vừa mắt, thế là cô lại chế nhạo: “Chẳng qua cũng chỉ là yêu đương thôi, đâu phải kết hôn. Ai biết cuối cùng anh ta có chịu cưới Chu Nịnh Nịnh hay không, huống chi kết hôn rồi còn có thể ly hôn, việc chia tay trong tình yêu là quá bình thường.”
Đúng là bỉ ổi! Trước đây tại sao không phát hiện ra Mạnh Nghiện lại độc mồm độc miệng đến thế? Thậm chí còn nguyền rủa cô sẽ chia tay! Nguyền rủa cô sẽ ly hôn! Chu Nịnh Nịnh thở mạnh nhìn cô ta, lớn giọng nói: “Cô nói ai chia tay?! Làm sao cô biết tôi sẽ không kết hôn với bạn trai tôi? Tôi, sau này nhất định sẽ gả vào nhà anh ấy!”
Câu cuối cùng gần như là Chu Nịnh Nịnh hét lên, Lục Cận Thâm đứng sau cửa phòng ăn nghe được bạn gái bảo muốn gả cho mình, không kiềm được nụ cười nhẹ. “Cạch” một tiếng, cửa được đẩy ra, ánh mắt đen sâu thẳm ẩn chứa sự vui vẻ tột cùng nhìn về phía Chu Nịnh Nịnh, giọng nói cũng không giấu được sự vui vẻ trong đó: “Chẳng lẽ em còn muốn gả cho ai khác?”
A a a! Tại sao lại trùng hợp đến thế… Mặt Chu Nịnh Nịnh đỏ bừng, thật là quá mất mặt, ai lại đi nói chuyện lập gia đình trước mặt bạn trai chứ… (/▽╲)
Hu hu hu, thật là quá mất mặt! Chu Nịnh Nịnh tiếp tục cúi đầu xấu hổ.
Mạnh Nghiên vốn định bảo Chu Nịnh Nịnh “Không biết xấu hổ”, lời vừa định nói ra thì sau lưng đã vang lên tiếng mở cửa, phải khó chịu nhịn lại. Câu nói vừa rồi của Lục Cận Thâm càng khiến cô nuốt ngược những lời ấy vào trong.
Lục Cận Thâm cầm hoá đơn đi đến trước mặt Chu Nịnh Nịnh, xoa đầu cô, thấp giọng nói: “Sao không nói nữa? Không phải lúc nãy nói rất lớn à?”
Vừa nãy… Là do bị Mạnh Nghiên khích tướng mà!
Chu Nịnh Nịnh nhớ đến lời Mạnh Nghiên bảo kết hôn xong rồi sẽ ly hôn liền ngẩng đầu nhìn anh, gò má hơi hồng lên, ánh đèn hắt vào khiến hai má cô sáng trong trẻo như ngọc bích. Đôi mắt to tròn đáng yêu trông như có nước, đồng tử đen nhánh, ánh mắt trong suốt, cô thủ thỉ hỏi: “Vậy chúng ta kết hôn rồi có ly hôn không?”
Lục Cận Thâm liền đen mặt, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, giọng nói tựa như mang theo một cơn gió lạnh: “Em cảm thấy có thể sao?”
Chu Nịnh Nịnh vội vàng lắc đầu! Sau đó nhếch môi cười, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
Phải, phải ân ái như thế, thuận tiện tát một cái vào mặt Mạnh Nghiên luôn.
Trịnh Thiến Thiến âm thầm đập tay khoái chí với Tằng Tiểu Mông ở dưới mặt bàn.

Chu Nịnh Nịnh cầm lấy hoá đơn từ tay anh, thuận mắt nhìn giá tiền, mẹ kiếp! Sao lại đắt như vậy! Bọn họ ăn nhiều đồ như thế sao? (`д′)
Mặc dù bạn trai là một người giàu có, nhưng vẫn cảm thấy nhức nhối, sau này cô còn muốn gả cho anh, phải sống thế nào mới đủ ăn đủ mặc đây? Cô cẩn thận dùng móng tay cào, có thể trúng được 10 đồng cũng tốt rồi, cô đã từng cào nhiều lần rồi mà vẫn chẳng trúng được gì đây!
A, thấy một con số “0” chứ không phải chữ “cảm ơn”! Thật kích động! Tiếp tục cào, lại thêm một con số “0”, Chu Nịnh Nịnh kích động đến mức tay run lên, có phải trúng lớn rồi không? Cảm giác như đang được báo tin mừng vậy!
100 đồng! Không phải trúng lớn, nhưng Chu Nịnh Nịnh vẫn rất hào hứng, lần đầu cô được trúng nhiều như vậy, cô đưa hoá đơn cho mọi người xem, ngoài ra còn chụp hình lại, giữ kỉ niệm lần đầu trúng thưởng!
Cô giơ tờ giấy trong tay, kiêu ngạo nói với Lục Cận Thâm: “Vận khí của em thật tốt nha!”
Lục Cận Thâm cũng cười, xoa đầu cô, ẩn ý đáp: “Ừ, vận khí của anh tốt hơn.”
Hì hì, Chu Nịnh Nịnh không ngẫm nghĩ về lời nói của anh, vui vẻ chạy đi đổi tiền.
_______________
Rời khỏi “Thiên Hương Các”, Tằng Tiểu Mông định đề nghị đi karaoke, nhưng nhìn Mạnh Nghiên liền suy nghĩ lại, không muốn làm cả nhóm mất hứng. Lâm Tiểu Nhiên về nhà, Trịnh Thiến Thiến đi dạo cùng Tằng Tiểu Mông, Mạnh Nghiên sau đó cũng đi về.
Chu Nịnh Nịnh đưa 100 đồng cho Lục Cận Thâm, cười hì hì: “Nộp cho anh.”
Lục Cận Thâm đưa tay cầm túi giúp cô, gấp bàn tay đang cầm tờ 100 đồng của cô lại, khí phách nói: “Em cất đi.”
Đây là bao nuôi cô á? Cô vòng qua trước mặt anh, đỏ mặt hỏi: “Anh đang bao nuôi em sao?”
Bao nuôi? Tròng mắt Lục Cận Thâm mở to nhìn cô, đáy mắt sâu thẳm thoáng qua nét cười, sau đó nhét cái bóp da của mình vào tay cô, nói đùa: “Nếu là bao nuôi, vậy đêm nay về nhà anh đi.”
A a a! Bại hoại! Nói với cô một câu như thế… Chu Nịnh Nịnh đỏ mặt trả cái ví da về lại tay anh, nói: “Ai muốn về nhà anh, em có nhà rồi.”
Nói xong liền chạy đi trước, ánh mắt Lục Cận Thâm mang ý cười, tiến lên vài bước liền bắt được cô đang chạy loạn cào cào.
Hai người chậm rãi đi trên đường, Lục Cận Thâm hỏi chuyện của Mạnh Nghiên, Chu Nịnh Nịnh kể đơn giản lại với anh, dù sao cũng là do quan hệ bất hoà, trước kia không căng thẳng như vậy, bây giờ thì hoàn toàn ghét nhau rồi.
Lục Cận Thâm xoa đầu cô, nói: “Không cần để ý đến cô ta.”
Chu Nịnh Nịnh hiểu ý anh, ngoan ngoãn gật đầu, bây giờ cô còn chẳng thèm nói chuyện với Mạnh Nghiên, để ý đến cô ta làm gì!

Đi ngang qua một quán KFC, Chu Nịnh Nịnh nói với Lục Cận Thâm: “Đợi em một chút, em đi mua kem.”
Lục Cận Thâm chưa kịp phản ứng, cô đã chạy ngay vào trong, phía trước có hai ba người đang xếp hàng, anh đành đứng yên đợi cô.
Mấy phút sau, Chu Nịnh Nịnh mỗi tay cầm một ly kem đi lại chỗ anh, trên mặt cười tươi, Lục Cận Thâm hỏi cô: “Sao lại mua hai ly?”
Chu Nịnh Nịnh đưa một ly cho anh: “Thứ hai chỉ bán nửa giá, em và Tiểu Mông hoặc Thiến Thiến mỗi lần đi dạo phố đều mua hai ly, mỗi người một ly.”
Lục Cận Thâm nhìn ly kem, không nhận lấy, anh nói: “Em ăn đi, ăn không hết thì vứt.”
Không ăn cùng cô sao? Chu Nịnh Nịnh bĩu môi: “Được rồi, vậy em tự ăn hết.”
Một miếng bên phải, một miếng bên trái, vừa ăn vừa ngẩng đầu nhìn Lục Cận Thâm: Thật sự không muốn ăn à?
Lục Cận Thâm đè đầu cô xuống, để cô chú tâm ăn hết ly kem.
Chu Nịnh Nịnh giải quyết sạch hai ly kem, trong bụng có cảm giác lành lạnh không thoải mái cho lắm, nhớ đến mấy ngày nghỉ sắp tới, cảm thấy hơi hối hận.
Thời gian vẫn còn sớm, chưa đến chín giờ. Chu Nịnh Nịnh nhớ tới đồng chí Chu bị mình bỏ rơi, quyết định tối nay về nhà sớm hơn mọi khi.
Lục Cận Thâm vốn định đưa cô đến bờ sông đi dạo, nếu cô đã nói vậy, anh chỉ có thể đưa cô về nhà.
_______________
Một tuần lễ mới lại đến, thứ bảy này bắt đầu nghỉ lễ Quốc Khánh, Chu Nịnh Nịnh được nghỉ chín ngày, hạnh phúc đến muốn khóc.
Ngày 1 tháng 10 là ngày kỷ niệm kết hôn của đồng chí Chu và đồng chí Mạc Tú Trân. Mạc Tú Trân là giáo viên dạy đàn, muốn lãng mạn bao nhiêu cũng có. Mỗi năm vào lễ Quốc Khánh, bà lại cùng ông Chu đi du lịch vài ngày, địa điểm gần xa đều có, chủ yếu là muốn hưởng thụ thế giới của hai người.
Năm nay cũng không ngoại lệ, cả hai đã đặt vé máy bay đi Vân Nam từ sớm.
Gần tới ngày nghỉ, Lục Cận Thâm cũng bận đủ việc, sau khi đưa cô về trường vào chủ nhật, ba ngày sau vẫn chưa gặp lại anh.

Từ nhà Lục Cận Thâm hoặc từ công ty của anh đến đại học Z, nếu không kẹt xe cũng phải mất nửa tiếng, trước đây có lúc anh mất hơn một tiếng mới đến nơi. Hai người gặp nhau khoảng một tiếng đồng hồ, cô đã phải về lại ký túc xá.
Nhưng chính sự mong đợi được gặp mặt mỗi ngày này lại càng khiến cô nhớ anh hơn, giống như mắc bệnh tương tư vậy! Trưa thứ năm lúc anh gọi điện cho cô, Chu Nịnh Nịnh gấp gáp hỏi: “Khi nào anh đến tìm em? Em muốn gặp anh vào buổi tối, lúc đó anh rảnh không?”
Lục Cận Thâm cười cười, hỏi rất tự nhiên: “Nhớ anh sao?”
Nhớ nha, Chu Nịnh Nịnh xấu hổ hỏi tiếp: “Anh đến gặp em? Hay em đến chỗ anh?”
Lục Cận Thâm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Em gọi taxi đến đây đi. Đừng ngồi xe buýt, rất mất thời gian, tối nay anh sẽ đưa em về.”
“Được…” Cô đồng ý.
Sau khi tiết học buổi chiều kết thúc, Chu Nịnh Nịnh liền gọi xe đến “Tiệm bánh ngọt của I tiên sinh”, đến nơi liền nhắn tin cho anh.
Đang định vào tiệm bánh ngồi đợi, chợt có giọng nói êm ái của một người phụ nữ từ phía sau gọi tên cô: “Nịnh Nịnh.”
Chu Nịnh Nịnh vội vàng quay đầu lại, thấy chị dâu của cô… Không đúng, bọn họ ly hôn rồi. Cô cười cười gọi một tiếng: “Chị Manh Manh.”
Phó Manh Manh bất ngờ một lúc, trước đây cô đều gọi chị dâu, nhưng bây giờ đã đổi cách xưng hô rồi. Phó Manh Manh đến bên cạnh cô, cười khổ: “Sao em lại đến đây?”
Tại vì một người… Tại vì cô đến gặp bạn trai đó, Chu Nịnh Nịnh tuy nhăn nhó nhưng vẫn thành thật nói: “Em… Đến gặp bạn trai…”
Phó Manh Manh lại bất ngờ lần nữa, sau đó bật cười: “Em có bạn trai rồi à?”
Chu Nịnh Nịnh xấu hổ đáp: “Vâng… Nhưng anh trai và ba mẹ không biết chuyện này.”
Nhắc đến Chu Dục Thân, Phó Manh Manh lại cắn môi, nói: “Tối nay chị đi ăn cơm với anh em, em và bạn trai đi cùng bọn chị nha.”
Sao? Chu Nịnh Nịnh cầm tay Phó Manh Manh hào hứng nói: “Chị với anh trai em hiện tại có tốt không?”
“Cũng không hẳn…” Phó Manh Manh đỏ mặt, cô tự hỏi bây giờ cả hai người như vậy thật là sự là có tốt hay không…
“Nịnh Nịnh.” Một giọng nói trầm ấm vang lên, Chu Nịnh Nịnh quay đầu lại, thấy bạn trai cô đang đứng bên ngoài đợi mình.
Ánh nắng ban chiều hắt lên người anh, đôi mắt đen sâu thẳm, ẩn chứa bên trong là sự vui vẻ mờ nhạt, dáng người cao lớn từng bước tiến về phía cô.
Ôi, thật là tuấn tú, phong thái thật tự nhiên…
Mấy ngày không gặp, thấy anh càng lúc càng đẹp trai! Đúng là nam thần nhà cô… (/▽╲)

Sụt sùi một tiếng, thật muốn nhào vào ôm anh mà…
Lục Cận Thâm đi đến, gật đầu với Phó Manh Manh: “Xin chào.”
Phó Manh Manh mỉm cười, cô hỏi Chu Nịnh Nịnh: “Em có muốn ăn cơm cùng chị không?”
Chu Nịnh Nịnh nhìn Lục Cận Thâm, giải thích với anh: “Chị Manh Manh muốn đi ăn với anh của em, chị ấy hỏi em có muốn đi cùng không?”
Lục Cận Thâm nắm tay Chu Nịnh Nịnh, nói với Phó Manh Manh: “Xin lỗi, hôm nay tôi có chuyện, lần sau sẽ mời hai người dùng cơm.”
Phó Manh Manh gật đầu, chào cả hai một tiếng rồi bỏ đi.
Hì hì, Chu Nịnh Nịnh tiến đến một bước, trong lòng tràn đầy vui sướng, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy chúng ta đi ăn cơm ở đâu?”
Lục Cận Thâm xoa đầu cô, nói một cách tiếc nuối: “Bọn anh còn phải về công ty, không ngại gọi đồ ăn bên ngoài với anh chứ?”
Dĩ nhiên không! Ăn cái gì không quan trọng, quan trọng là cô nhớ anh mà. Chu Nịnh Nịnh ngước mặt cười, ngọt ngào nói: “Vậy thì ăn bên ngoài, nhưng phải mua bánh cho em.”
Lục Cận Thâm cười, nắm tay cô đi vào cửa hiệu “Tiệm bánh ngọt của I tiên sinh”
_______________
Chu Nịnh Nịnh đi vào thang máy theo sau Lục Cận Thâm, đột nhiên có chút hồi hộp, cô đang đến công ty của anh đó… Sẽ gặp rất nhiều đồng nghiệp và cấp dưới của anh đó…
Thang máy dừng lại ở tầng 21, Lục Cận Thâm nắm tay cô đi ra, vừa đúng dịp đụng mặt Tô Gia Trạch và các nhân viên nam, Tô Gia Trạch nhướng mày đầu tiên, khoa trương gọi tên cô: “Ô, Nịnh Nịnh tiểu thư đến chơi à?”
Ánh mắt mọi người đều đổ hết trên người cô, Chu Nịnh Nịnh bối rối đáp: “Vâng…”
Lục Cận Thâm bình tĩnh nói: “Không phải định đi ăn cơm à? Còn không mau đi.”
Tô Gia Trạch huýt sáo một tiếng rồi hỏi: “Hai người có muốn đi cùng không?”
“Không, bọn tôi gọi thức ăn rồi.” Lục Cận Thâm thản nhiên trả lời, nhanh chóng đi lướt qua.
Tô Gia Trạch vội vàng đuổi hết một đám kỳ đà cản mũi vào thang máy.
Mọi người vừa đi hết, Lục Cận Thâm dẫn cô vào phòng làm việc của mình, cửa vừa đóng lại, người đàn ông này liền cúi đầu hôn cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui