Tới lúc đã ăn trưa xong, lại chạy quanh thành phố để hóng gió, trời cũng đang dần xế chiều, Viễn Phong phải uốn nắn lưỡi trên xe tận 10 lần mới có thể khuyên được Khoa Vũ về biệt thự của mình, đương nhiên anh là người có trách nhiệm hộ tống rồi.
Cậu xuống xe và yên lặng ngắm nhìn nó, vì cậu trước kia đã từng thấy loại xe McLaren này có giá hơn triệu đô, tận mắt nhìn thấy nó thôi đã là điều không dám mơ tới, nay cậu lại thực sự có thể ngồi lên trải nghiệm độ êm của nó.
Mới chỉ hơn 1 tuần thôi, cậu trước kia vẫn còn đang sống trong hoàn cảnh neo đơn thân cô, miệng vẫn còn đang húp mỳ ly giảm giá, livestream nói mỉa mai các tuyến thủ có tay nghề kém như thói quen mỏ thối của mình.
Gặp được anh, cậu lại sợ nó như một giấc mộng vậy, một giấc mộng đẹp đủ để khiến người ta không có một chút suy nghĩ nào là muốn tỉnh dậy.
“Tiểu Nguyên, đồ ăn trưa hôm nay có gì không ổn hả?”
Nhưng cậu cho rằng đây không phải là một giấc mơ, vì bàn tay anh đang xoa má cậu, thực sự không phải là do áo tưởng.
“Không phải, nó rất ngon, chỉ là em hoài niệm chuyện cũ thôi, cũng không xảy ra lâu lắm.”
“Nếu là chuyện buồn thì quên đi, quan trọng là em muốn ở lại gara luôn hả?”
Cậu chợt mới nhận ra mình đang ở đâu, vội bỏ tay khỏi cửa xe và chậm rãi tới cạnh anh.
Anh kéo cậu vào nhà, lập tức ôm lấy cậu, hít hà trên cổ cậu như không thể kiểm soát được mỹ vị trước mặt này.
Giờ mới có thể thỏa được một chút tính ích kỷ này, có bị cậu tát vào mặt vì hành động này anh cũng cam lòng chịu đựng hết.
“Chồng muốn ăn sườn xào chua ngọt được đặt trước, em có thể làm cho anh trước giờ tối không?”
“Em cứ nghĩ anh nói đùa, nhưng cũng không thành vấn đề, ít nhất cho em tắm rửa cho sạch đã…”
“Không sao cả, bộ cosplay bị dính dầu thì cứ để anh giặt lại cho.”
“Nhưng người em có mùi nồng, hôm nay chạy nhảy cả ngày….”
“Không nồng…”
Cậu không hiểu, tại sao anh lại bám dính cậu như vậy, không phải hiện tại chỉ là “vợ chồng” trên hợp đồng?
Hay là anh đang tập dượt trước cho người bạn đời thật sự, còn cậu chỉ là tận hưởng những khoảnh khắc này một cách ngắn ngủi như thế?
Tự nghi vấn và tự đưa ra câu trả lời cho bản thân, nhưng cũng không muốn ai khác biết cậu đang nghĩ gì, chỉ có thể hôn lại trên má anh như một lời đáp trả.
Nhưng chiều cao đúng thật là có hạn, cậu chỉ mới 1m65, anh lại gần 1m9 nên anh cũng phải khom người xuống một chút, bằng không thì lại chỉ toàn hôn trên xương quai xanh của anh.
“Vậy em sẽ làm ngay, nhưng mà….”
Viễn Phong ngước đầu lên, tay vẫn không buông ra: “Trong bếp thiếu nguyên liệu?”
“Đống đồ em lấy từ sự kiện offline….em chưa kịp lấy ra, cảm phiền anh có thể lấy không?”
Anh nghe vậy liền buông cậu ra, hôn trên cổ cậu lần nữa rồi quay người trở lại gara, cậu cũng ngay lập tức lấy tạp dề và nhanh chóng chuẩn bị một phần sườn xào chua ngọt.
Tuy cậu dồn hết tâm huyết để nấu, nhưng tim cậu lại giống như đang đi lạc ở phương trời nào khác rồi.
…----------------…
Mãi đến gần 8h, năm người kia cuối cùng quay trở về đây với bộ dạng thê lương so với mọi khi.
Zino kiệt quệ than trách: “Tụi này….về rồi đây…”
Hàn Doanh: “Đưa bạn gái xong lại còn tiếp tục chạy đại sứ, quá mệt mỏi rồi……”
Viễn Phong đang tận hưởng bữa tối cậu làm riêng cho anh, xem tin tức ở phòng khách: “Mọi người về rồi nhỉ, rửa tay và vào ăn tối đi, Tiểu Nguyên đã nấu bữa tối sẵn rồi.”
Ai cũng lắc đầu từ chối, vì việc đầu tiên họ cần phải làm chính là đi tắm rửa để khử mồ hôi trên người, có ai lại muốn ăn cơm trong tình trạng mùi ẩm trên người.
Liên Nam vội vàng chạy lên tầng 3, đi ngang qua phòng huấn luyện thì lúc này cậu đang livestream với tài khoản cũ của mình, tiếng động từ bên ngoài khiến người xem cảm thấy có gì đó không bình thường.
Họ không biết tình hình phía cậu thế nào, cũng không hề hay biết hiện tại.
“•: Có khách tới hả? Lại là mấy tên ủy ban gì đó đúng không?”
“•: Tranh thủ kiếm ngôi nhà nào khác trên thành phố ở tạm đi, bố đây biết chỗ đấy.”
“Thôi bớt đi, mấy người cứ chỉ chỗ với mục đích không tốt, tôi thà tự mình tìm nơi còn hơn.”
“•: Nhóc tìm chỗ còn không bằng nghiệp dư, sợ là có kẻ biến thái ngay ngày chuyển nhà.”
“Không cần mấy người lo giúp, tự tôi sẽ đối phó, ai đến tôi liên vụt cho một phát……”
Mãn Hạnh bất ngờ đẩy cửa phòng nói: “Tiểu Nguyên, lát nữa chơi game với tớ, tớ sẽ kéo hạng cho cậu……”
Sắc mặt cậu đen ngay, lập tức bật dậy khỏi chỗ ngồi và sút một phát vào mông người ta: “Anh suýt báo hại em rồi, cho tới khi tới livestream xong thì đừng vào đây!”
Mãn Hạnh ngơ ngác tại chỗ, không biết bản thân đã bị đá khỏi phòng huấn luyện.
Bản Triều đi vào không hỏi trước, vô tình đi ngang qua máy tính Đào Nguyên đang livestream trên đấy.
“•: Mới nãy Echo đi ngang qua hả?”
“•: Này, đùa không đấy, nhóc đang ở gaming house của BKA thật hả!”
“•: Cầu vía địa chỉ của họ, tôi muốn đột…nhầm, muốn tham quan! [Xấp tiền.img]”
Cậu đang tương tác cũng nhìn thấy dòng bình luận, lại quay đầu nhìn người ta đang lấy đồ dùng.
“Sao đấy? Chơi thì chơi đi, bộ anh đẹp trai……”
Chưa kịp tự luyến xong thì Bản Triều cũng được cậu tặng một sút vào mông tống khỏi đấy, tối mặt nói chuyện với họ: “Mai đi xem Bán Kết OAS, sẽ không có phần cơm hộp của hai người!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...