Nam Thần Hoàn Mỹ

Tô Diệc không lo lắng nhiều, lập tức nói:"Không thành vấn đề, chỉ cần em có thể làm được".

Thân Tuấn Triết nhẹ nhàng cười:" Được, đến lúc đó sẽ mời em ăn cơm"

Tô Diệc bị anh cười có chút ngượng ngùng, cúi đầu, ôm thặt chặt notebook màu hồng nhạt trong ngực mình.

Mấy ngày tiếp theo đều dính với tiểu thuyết, rồi cũng tới buổi sáng thứ bảy, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, làm tâm tình mỗi người càng trở nên tốt hơn.

Giữa trưa hôm nay cùng Thân Tuấn Triết ăn cơm, Tô Diệc ngủ đến hơn 10h, sau đó mới dậy rửa mặt, ăn bữa sáng, thay quần áo.

Liễu Minh Nguyệt đang gặm bánh mì, vừa nhấc đầu, nhìn thấy Tô Diệc ở trước gương liền thất thần.

Áo màu hồng nhạt, cùng chiếc váy dài xám nhạt, tóc ngắn đen bóng hơi cong, trên tóc còn có một chiếc kẹp thỏ bông xù xù màu hồng nhạt...... Cả người thoạt nhìn vừa ngoan lại vừa ngọt ngào, còn có tia mê hoặc.

Liễu Minh Nguyệt xem đã mắt, kinh ngạc nói:" Tô Diệc, cậu hôm nay thật xinh đẹp."

Tô Diệc ở trước gương xoay một vòng, làn váy tung bay, cô xem đi xem lại:" Tớ đã rất lâu không mặc váy rồi, có điểm kỳ quái a!"

"Cậu muốn đi hẹn hò sao? Với ai?" Âu Dương Mỹ Mỹ ở trên giường dùng vẻ mặt bát quái hỏi.

Tô Diệc lắc lắc đầu:" Cũng không phải, học trưởng thời cao trung mời ăn cơm."

Âu Dương Mỹ Mỹ thở dài một tiếng, cùng Liễu Minh Nguyệt liếc nhau, cười hề hề.

"Các cậu đừng đoán mò, anh ấy đã có người yêu thích, hơn nữa là cực kỳ cực kỳ yêu thích."

Tô Diệc và Thân Tuấn Triết đều là tốt nghiệp từ trấn X, hai người xem như là bạn cùng trường, anh so với cô lớn hơn một bậc, lại nói tiếp, hai người cũng tiếp xúc không nhiều. Thân Tuấn Triết thời cao trung cũng là một nhân vật phong vân(*) của trường----là học bá, chơi bóng rổ giỏi, biết đàn dương cầm, người vừa cao vừa soái. Hơn nữa trên người anh luôn có một tia u buồn nhạt nhàn không giống người khác, tựa như cơn lốc biển màu xanh hấp dẫn cô.....

(*) nhân vật làm mưa làm gió


Cảm giác của Tô Diệc đối với Thân Tuấn Triết, nếu nói là thích, không bằng gọi là sự thưởng thức của tuổi dậy thì đi.

Trên thế giới này có rất nhiều thứ tốt đẹp với mình, nhưng không phải cứ phải có toàn bộ. Cô chỉ là một trong nhiều người ngưỡng mộ anh, thời gian sẽ chậm rãi biến sự ngưỡng mộ ấy thành một ký ức đẹp.

Âu Dương Mỹ Mỹ đột nhiên từ trên giường bước xuống, đem Tô Diệc ấn ở chỗ ngồi của mình: "Cậu ngồi đi, tớ sẽ trang điểm cho cậu."

Tô Diệc kinh ngạc:" Trang điểm? Không, không cần đi."

Âu Dương Mỹ Mỹ một bên nói một bên lấy mỹ phẩm đặt trên bàn: "Tuy rằng cậu bây giờ không tồi, nhưng trang điểm sẽ nâng cao phần khí chất, hiện tại còn được mấy cô gái chỉ biết son dưỡng giống như cậu. Ai nha, thực mau sẽ xong, không làm chậm trễ cậu hẹn hò."

Không đợi Tô Diệc nói, Âu Dương Mỹ Mỹ đã đắp lên mặt cô một mặt nạ dưỡng ẩm.

Tô Diệc phản kháng một chút:"Cậu đừng cho tớ một đôi môi đỏ như lửa, được không?"

Âu Dương Mỹ Mỹ liếc cô một cái:" Cậu tưởng ai cũng có đủ khí chất làm ngự tỷ mạnh mẽ sao, cậu vẫn là phù hợp làm tiểu bạch thỏ đi!"

Tô Diệc vốn đã rất tốt, Âu Dương Mỹ Mỹ kỹ thuật cao siêu, trang điểm cho cô càng thêm xuất sắc.

Ngũ quan so với thường ngày càng thêm tinh xảo, làn da trắng nõn có chỗ đỏ ửng lên, đôi mắt càng thêm linh động lòng người.

Liễu Minh Nguyệt một bên khoa trương mà cỗ vũ:"Xong rồi, xong rồi, tớ muốn cong. A, Tô Diệc, tớ tình nguyện vì cậu mà cong thành khoanh nhang đốt muỗi."

"Cậu không cần lão Hồ nữa?"

"Bỏ hết, bỏ hết."

"Thật sự? Tớ liền gọi lão Hồ để giới thiệu cho vài cô gái."

"Cậu dám!" Liễu Minh Nguyệt đập bàn một cái, chấn động tai Tô Diệc.


Làm xong gương mặt, Tô Diệc vứt bỏ áo lông vũ cùng giày giữ ấm, đổi thành một chiếc áo khoác nhung và đôi giày da.

Vừa ra khỏi KTX, gió ở ven đường lay động, lành lạnh xâm nhập vào cổ, kích cô đến rùng mình.

Dù sao cũng là dưới 10 độ, mặc như vậy có chút lạnh.

Cô đang do dự có nên trở về đổi áo lông vũ, nhưng nhìn đồng hồ, chỉ kém 5 phút nữa là 11h, có lẽ Thân Tuấn Triết đã đến rồi.

Lại đi đến phía trước 10m, quả nhiên thấy Thân Tuấn Triết đứng ở ven đường, trong tay còn cầm một đóa hoa hồng.

Dù biết đóa hoa kia chỉ là đạo cụ, nhưng tâm Tô Diệc vẫn là nhảy mạnh mẽ.

"Học trưởng?" Tô Diệc đi nhanh vài bước, cô có chút xin lỗi:" Chờ thật lâu rồi?"

"Không có, anh cũng vừa mới đến. Anh không thích đến trễ, cho nên muốn đến trước một chút."

"Em cũng không thích đến trễ." Tô Diệc nói.

Thân Tuấn Triết đem hoa trong tay đưa đến trước mặt cô.

Tô Diệc nhận lấy, đặt ở mũi ngửi:"Thơm quá a". Một lát sau mới hỏi:" Chụp ảnh ở đâu ạ?"

"Anh thấy đằng sau bồn hoa nhỏ phía bên kia không có người, liền đến chỗ đó đi."

Tới khúc bồn hoa nhỏ, quả nhiên thực yên lặng.


Thân Tuấn Triết đem tay cô cầm đóa hoa, còn anh cầm tay cô, chụp bức ảnh. Ảnh chụp không ai lộ mặt, chỉ có hai tay một lớn một nhỏ khóa chặt với nhau, che dấu sắc hoa hồng nhạt, thật lãng mạn.

Anh dùng tấm ảnh này phát lên vòng bạn bè.

Tô Diệc ở một bên, nhìn ngón tay anh bay nhanh trên điện thoại, không nhịn được hỏi:"Học trưởng, có phải vòng bạn bè này chỉ có một mình học tỷ thấy được?"

Thân Tuấn Triết động tác khẽ chậm lại, gật đầu.

"Anh thích chị ấy như vậy, sao lại chia tay?"

Thân Tuấn Triết thu điện thoại lại, từ trong túi lấy ra bật lửa, hỏi:"Có thể chứ?"

Tô Diệc gật gật đầu.

Thân Tuấn Triết miệng phun ra một làn khói trắng, sương khói quanh thân anh lượn lờ, rồi tan biến.

Anh chậm rãi nói.

"Anh cùng cô ấy lúc sơ trung chính là bạn cùng lớp, với anh mà nói, mối tình đầu là cô ấy, cả quãng đời còn lại cũng là của cô ấy."

"Vốn dĩ bọn anh hẹn nhau cùng thi một trường đại học, nhưng thi đại học xong, cô ấy chỉ gửi cho anh một tin nhắn, nói là đã cùng người nhà đi Mỹ, về sau có lẽ sẽ không bao giờ trở lại nữa."

"Anh gọi điện thoại không ai nhận, đi đến nhà cô ấy thì hàng xóm kêu rằng đã bán... Một khắc đó, anh mới biết cái gì là tâm như tro tàn, toàn bộ thế giới đều mất đi màu sắc."

Thanh âm buồn bã, Thân Tuấn Triết một thân thẳng tắp, một vẻ cô đơn, cô tịch khó tả.

Tô Diệc không nghĩ tới còn có chuyện như vậy, liền nói suy nghĩ:" Có lẽ học tỷ có nỗi khổ gì chăng?"

"Mặc kệ cô ấy có nỗi khổ gì, tại sao lại không thể cùng anh nói rõ chứ?" Thân Tuấn Triết đột nhiên hét to.

Tô Diệc bị hét đến sửng sốt, thực mau Thân Tuấn Triết đã khống chế được cảm xúc của mình, hít sâu một hơi:" Thật xin lỗi"

Tô Diệc lắc đầu:"Không sao"


"Anh cũng không biết cô ấy có nhìn đến vòng bạn bè này không, nhưng vẫn muốn làm. Không biết để làm gì, anh gần như sắp điên rồi." Thân Tuấn Triết ấn ấn trán, trên mặt lại lộ ra vẻ ôn hòa cười cười:"Đi thôi, anh mời em ăn cơm, em muốn ăn gì?"

"Tùy ạ, em không kén ăn" Tô Diệc theo sau:" Học trưởng, nếu anh nghĩ không muốn cười, đừng miễn cưỡng mình cười."

"Hôm nay cảm ơn em." Thân Tuấn Triết nhìn cô, bên môi không có ý cười, nhưng trán đã giãn ra, buồn bực trong lòng cũng giải tỏa một ít.

- --------

Lục Giam không nghĩ tới anh đến phố mỹ thực mà cũng có thể gặp Tô Diệc. Cách cửa kính của nhà hàng thịt nướng, anh nhìn gương mặt trang điểm của cô, rồi mặc váy, trong tay còn cầm một đóa hoa hồng nở rộ, gương mặt mang theo nét cười cùng nam sinh đối diện trò chuyện.

Một Tô Diệc thục nữ như vậy anh cũng chưa từng thấy.

Ha ha.

Lục Giam đứng bên cửa sổ, môi mím chặt, nhìn bọn họ.

Tô Diệc vẫn không phát hiện ra anh.

Điện thoại Lục Giam vang lên, anh bấm nhận, tầm mắt trước sau đều không dời đi bóng dáng kia.

"Anh, đợi em một chút, mẹ nó hôm nay kẹt xe quá. Anh gọi món ăn trước đi, nhớ gọi hai thịt cho em."

"Anh hiện tại có việc, hôm nào lại đi ăn." Lục Giam thanh âm cực lãnh đạm.

"Ây, sao anh không nói sớm, em sắp tới rồi."

"Cậu tìm người khác ăn đi, anh mời khách" Lục Giam nói xong, tắt điện thoại gửi cho Lục Ngôn hai ngàn đồng.

Lục Ngôn thu tiền, gửi tin nhắn: [Anh, anh đang khinh thường em. Em chính là nhị thiếu Lục gia đấy!]

Lục Giam lúc này làm gì còn tâm trạng cùng em trai pha trò, anh bước nhanh chân, đi vào nhà hàng thịt nướng.

Tác giả có lời muốn nói: Đại vương bình giấm chính là Lục Giam!!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui