Tô Diệc không biết mình đi ra khỏi đó như thế nào, cô chỉ thấy mình giống như một chú cún con,bị Lục Giam nắm tay, đi theo sau anh.
Lục Giam không chỉ trích cô bất kính với trưởng bối, cũng không ngăn cô đại náo, chỉ yên lặng mà giúp cô.
Tô Diệc đột nhiên không còn khó chịu như trước nữa.
Lục Giam đem khăn giấy đưa cho cô, Tô Diệc nhận lấy, trên mặt mà xoa xoa.
Cô kỳ thật rất xinh đẹp, hơn nữa là bên dễ coi, không phải xinh đẹp để người khác ganh ghét. Đặc biệt là đôi mắt to tròn ướt át kia, cười rộ lên sẽ cong cong, làm người nhìn đến không thể không vui sướng. Giờ phút này, đôi mắt ấy lại phiếm hồng, khuôn mặt nhỏ có vẻ yếu ớt mà tái nhợt, cổ mảnh khảnh rũ xuống hết sức nhu nhược làm động lòng người, làm lòng người sinh thương tiếc.
Lục Giam cảm thấy bộ dáng này của cô, kỳ thật chính là cần nam nhân bảo vệ, ít nhất chính anh muốn bảo vệ.
Anh duỗi tay trên đỉnh đầu cô xoa xoa:" Em buổi tối còn đi bệnh viện không?"
"Không đi, mẹ em kiên trì muốn em ngày mai phải về trường học"
"Vậy thì đi ăn cái gì đi"
"Ân. Đúng rồi, em còn phải ghé qua cửa hàng thú cưng để đón Tô Bánh"
"Được"
Chuông cửa hàng thú cưng vang lên, Tô Bánh ở trong lồng chỉ lười nhác mà hướng cửa nhìn thoáng qua, nháy mắt tiếp theo, nó liền trở nên hưng phấn.
Tô Bánh đã 12 tuổi, nhân viên cửa hàng vừa mở lồng sắt ra, nó liền với tốc độ không tương xứng với tuổi chạy nhanh tới chỗ Tô Diệc.
Tô Diệc khom lưng ôm nó, không biết là Tô Bánh quá kích động, hay là cửa hàng thú cưng quá gò ép nó, nó không một chút kiềm chế, Tô Diệc bị nó nháo đến trượt chân.
May mắn, trên eo đột nhiên có hai tay, đem một người một chó vững vàng đỡ lấy.
Tô Diệc đứng lên, cùng Tô Bánh thân thiết mà ôm nhau.
Lục Giam mắt nhìn chú chó lớn kia, ở trong ngực Tô Diệc cọ đông cọ tây làm nũng, tiếng kêu cũng là tinh tế, mềm mại đến kỳ cục.
Nhân viên cửa hàng cùng Tô Diệc nói, Tô Bánh hai ngày này cảm xúc vẫn luôn không tốt, thời điểm trươc thực náo loạn, hôm nay mới tốt lên một chút.
Tô Diệc đem Tô Bánh về nhà, ngày mai lại mang đến cửa hàng thú cưng.
Hai người một cẩu ở bên ngoài tiểu khu Tô gia vào cửa hàng BBQ ăn cơm chiều, bình thường nhà ăn không cho được phép đem thú cưng vào, nhưng cửa hàng này thì cho phép.
Tô Diệc gọi một bàn đồ ăn, có thịt có hải sản, còn có bia.
Lục Giam đem nướng tốt sò biển cùng thịt bò, bỏ vào chén Tô Diệc.
"Cảm ơn anh" Tô Diệc khe khẽ thở dài:" Em tự nhận thức được, em đối với anh nói quá nhiều lời cảm ơn cùng xin lỗi" Cô giơ ly bia trong tay: "Về sau anh có yêu cầu gì cần giúp đỡ, cứ việc mở miệng, chúng ta là anh em tốt" Nói xong thoải mái mà uống một ngụm lớn.
Tay bưng bia của cô trắng ngần, xương khớp rõ ràng, mạch máu xanh xanh có thể thấy rõ ràng.
Thế nào cũng thấy giống một chú thỏ con yếu ớt, nói chuyện cùng cử chỉ lại như lão đại muốn che chở cho anh.
Nha đầu này!
Tô Diệc một bên gắp cho Tô Bánh một bên thèm đến chảy nước miếng một miếng thịt, chính mình cũng ăn mấy khối thịt bò, lại vừa uống bia, cảm giác máu dần dần nóng lên. Cô hướng phục vụ hô một tiếng:" Lại cho chúng tôi mười que xiên thịt dê nướng"
Lục Giam cảm thấy, với cô mà nói, không có nỗi đau nào mà mỹ thực không giải quyết được. Có lẽ nhờ tính tình cô như vậy, mấy năm nay mới không bị áp đảo.
Anh cười cười:"Không thương tâm?"
Tô Diệc ừ nhẹ một tiếng, cười gật đầu.
Ở chỗ ăn ánh đèn ấm áp, mặt anh cũng ôn hòa rất nhiều, trong ánh mắt lãnh đạm tinh khiết, là ảnh khuôn mặt tươi cười của cô.
Tô Diệc gắp vài con hào nướng, bào ngư nướng cho anh:"Anh cũng ăn đi".
Lục Giam gật đầu, cúi đầu nghiêm túc ăn.
Có lẽ là do uống bia, có lẽ cũng cảm thấy Lục Giam thực tốt lắng nghe, Tô Diệc đêm nay phá lệ nói nhiều hơn.
".....Mẹ đem em đến nhà bà nội, bà ấy lại nói em cùng mẹ em là đồ sao chổi, em bất quá đã cùng bà nói vài câu, sau đó đã bị bà nhốt ở trong phòng. Lúc em tỉnh táo, còn không cho em ăn cơm. Năm ấy mùa hè, thời tiết đặc biệt nóng, nhà ở lại không có thông gió, không có, thực buồn là càng không có quạt. Cũng may mẹ sợ em bị ủy khuất, cho không ít tiền. Có một tỷ tỷ hàng xóm thật tốt, em từ cửa sổ lầu một đưa tiền cho chị ấy, nhờ chị ấy mua giúp em chén hoành thánh, em mời chị ấy ăn kem. Kết quả chị ấy không muốn tiền của em, ngược lại còn mời em ăn kem, sợ em bị cảm nắng còn từ nhà tìm thuốc cho em."
"Kỳ thực từ nhỏ em đã thấy thế giới này một chút cũng không tốt đẹp. Sau chậm rãi trưởng thành,lại thấy thế giới này không tốt cũng không xấu. Trên đời vốn không có khả năng mọi chuyện đều hài lòng, mọi thứ đều theo ý mình. Nếm đủ đắng cay chua ngọt trên nhân gian, như vậy chưa chắc không hoàn mỹ"
Nhìn cô bình tĩnh điềm đạm mà kể chuyện cũ, Lục Giam cảm thấy trái tim chính mình như bị người khác mạnh mẽ mà bóp một chút, đau ê ẩm.
Anh khui bia, Tô Diệc lại đoạt đến mà uống một ngụm,:" Vì sao người với người mà lại chênh lệch lớn như vậy? Rõ ràng là người thân, có khi còn không bằng người chỉ vừa quen vài tháng không có huyết thống"
"Đều đã qua, đừng suy nghĩ nữa, uống bia đi" Lục Giam nói.
"Khả năng đây là duyên phận đi. Lục Giam, em thấy em và anh quả thực rất có duyên" Tô Diệc một tay chống mặt, nghiêng đầu thẳng tắp mà nhìn chằm chằm anh.
Anh quả thực là nam sinh đẹp nhất mà cô đã từng gặp. Ngũ quan tinh xảo, dáng người rõ ràng, trên người có loại khí chất ung dung tự tại, giống như viên minh châu đẹp đẽ mà quý báu, rất có phong độ.
Đặc biệt là cặp mắt đen thâm trầm, thời điểm không cười, cả người phảng phất như xa tận chân trời. Thời điểm cười rộ lên, liền như làn nước mùa thu trong trẻo, ba quang nhộn nhịp, đánh thẳng vào tâm người khác, không cách nào thoát ra.
"Lục Giam, anh lớn lên rất soái, rất rất soái" Tô Diệc nói vô cùng nghiêm túc, còn nhấn mạnh vài lần.
Lục Giam cười khẽ, lấy bia từ trong tay cô:" Cảm ơn, em cũng rất xinh đẹp"
Sau đó gọi chủ quán tính tiền.
Cái gọi là "Rượi không say người tự say", Tô Diệc không uống nhiều, nhưng chính mình lại thấy phiêu phiêu, cảm giác như muốn bay lên trời.
Lục Giam muốn đỡ cô, lại bị đẩy ra, Tô Diệc giống như quỷ rượu mà ồn ào:" Em không có say, em không có say, bao nhiêu đây chưa làm em say"
Tô Diệc xiêu xiêu vẹo vẹo mà đi ra khỏi cửa hàng, đầu liền hoa mắt, ôm cánh cửa không buông. Trong mơ hồ, cô nghe thấy một tiếng thở dài, nhẹ như từ chân trời truyền đến. Chỉ chớp mắt một cái, tay chân nhũn ra thân bất do kỷ liền ghé vào trên lưng Lục Giam.
Tô Diệc choáng váng, đôi tay mềm như bông mà bám vào cổ anh.
Cho dù trang phục mùa đông có thật dày, Tô Diệc cũng không có nặng.
Vừa mới bắt đầu, Lục Giam hơi thở vững vàng. Nhưng người trên lưng không thành thực, cô nhích tới nhích lui, cảm thấy đầu hơi nặng, đơn giản đem đầu áp trên vai Lục Giam.
Cô gái tứ chi mềm mại đều ở trên người anh, hô hấp một chút một chút đều phả lên sau cổ chính mình.
Động tác đi đường của Lục Giam ngày càng ngày càng cứng đờ, trời đang lạnh, thế nhưng trán lại dần dần toát ra mồ hôi.
Trở lại Tô gia, anh đẩy phòng ngủ chính ra, đi đến trước giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống, giúp cô cởi áo khoác lông cùng giày, đắp chăn đàng hoàng, sau đó lập tức lui ra.
Tô Bánh ở trên mặt đất ghé vào cửa phòng, nhìn Lục Giam đầy cảnh giác. Anh bật cười, chú chó này cũng rất hiểu việc, bất quá anh cũng không phải nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của như người xấu, đáng trách phạt!
- -------
Ngày hôm sau, bầu trời từ màu đêm đen chuyển sang màu xám, rồi lại từ màu xám chuyển sang màu xanh tươi mát, ánh mặt trời buổi sớm xuyên qua bức màn chiếu vào.
Lục Giam vẫn chưa tỉnh hẳn.
Hơi mông lung, anh giơ tay nhéo nhéo ấn đường. Ngày hôm qua anh cũng uống một chút bia, dưới tác dụng của cồn, đêm nay ngủ có chút phá lệ.
Anh tối hôm qua nằm mơ thấy có một tảng đá lớn đè lên ngực mình, thực kỳ quái a!
Hơn nữa, giấc mơ này chân thật như vậy, đến bây giờ ngực như vẫn còn bị đè.
Y? Cánh tay trái vì cái gì mỏi như vậy?
Anh giật giật tay trái, chỉ cảm thấy chạm phải một mảnh mềm mại, nhận thấy sự khác thường, ý thức hỗn độn nhanh chóng thanh tỉnh, anh bỗng nhiên trợn mắt.
!!!!!!
Tác giả có lời muốn nói: Ngày tốt cảnh đẹp như vậy, không xảy ra chuyện gì thật không nói nổi nha, hắc hắc hắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...