Nam Thần Hoàn Mỹ - Tây Nguyên Mỹ

Sau khi giặt sạch quần áo, Tô Diệc lên Wechat tìm Lục Giam.

Tô Diệc: "Học trưởng, quần áo được giặt rồi, em như thế nào đưa cho anh?"

Lục Giam mới tắm xong, vừa đi vừa mặc áo. Nước trên người không được lau khô theo cơ ngực rắn chắc nhưng không khoa trương uốn lượn chảy xuống phía dưới, chảy qua cơ bụng sau đó biến mất ở đai lưng quần.

Bạn cùng phòng Tưởng Duyên tấm tắc một tiếng, thở dài :" Ông trời thật không công bằng, cho cậu ta đầu óc thông minh, khuôn mặt soái, lại thêm dáng người hoàn mỹ,... Trời xanh a, cho chúng tôi con đường sống đi!"

Một người bạn cùng phòng khác là Lương Sĩ Văn từ bát mì gói ngẩng đầu lên, đẩy đẩy mắt kính :" Tớ nói này lão Tưởng, cậu đang cảm khái cái gì a?"

Tưởng Duyên bĩu môi nhìn Lục Giam: "Chính là cái thứ này a, càng nói càng giận mà, hừ."

"Đã qua hơn 1 năm rồi cậu còn chưa quen ư? Chúng ta không so được, không so được." Lương Sĩ Văn lắc đầu thở dài, tiếp tục chiến đầu cùng mì gói.

"Tớ tốt xấu gì cũng sống 20 năm được gọi là soái ca a, vậy mà lại ở cùng một ngôi sao sáng như này, thần sắc thật ảm đạm mà." Tưởng Duyên không phục nói.

Lương Sĩ Văn suýt bị sặc mì gói :" Cậu làm tớ buồn cười chết mất. Cậu xác định mọi người kêu cậu soái không phải vì khách khí đi?, ha ha."

"Con muỗi này, tớ xem cậu chán sống rồi?" Tưởng Duyên một tay kẹp Lương Sĩ Văn dưới nách, Lương Sĩ Văn vốn nhỏ nhỏ gầy gầy, lại bị cao cao tráng tráng Tưởng Duyên bắt nạt như vậy, nhìn có chút khôi hài a.

"Cậu buông tớ ra, buông tớ ra... Tưởng Duyên, cậu không buông ra tớ sẽ la lên a."

"La lên, la lên đi, cậu có la rách cổ họng cũng không ai thèm cứu đâu nha." Tưởng Duyên ngữ khí cùng biểu cảm, chính là giống ác bá đang bắt nạt con gái nhà lành.

"Ngọa tào, ta liều mạng với ngươi. Lão Mã, lấy giúp ta cây đao, ta muốn phế tiểu tử này."

Lão Mã ngồi một bên đang gấp quần áo, một bên xem biểu diễn, từ trên giường nhảy xuống :" Ngươi muốn lấy cây đao nào, muốn lấy cánh tay hay chân?"

"Hắc hắc hắc....."

"A a a!!!!"

"Mẹ nó, buông ra nhanh."


Mấy nam nhân bên kia đang ấu trĩ mà đánh tới đánh lui, Lục Giam tựa như cái gì cũng không nghe thấy nhìn điện thoại, bộ dáng hiển nhiên đã quen với cảnh như thế.

Anh một bên ngồi trả lời Wechat : [ Ngày mai 5h tầng bốn thư viện?]

---------

Trường Y vốn có hơn trăm năm lịch sử, các khu bên trong non xanh tươi đẹp, kiến trúc mang nồng đậm phong cách Trung Quốc, thậm chí còn giữ lại một chút gì đó như hơn một trăm năm trước, tỉ như thư viện.

Mỗi ngày vào 4h30 chiều, thư viện đều sẽ phát một khúc dương cầm, như đang duy trì nét cổ kính.

Bên ngoài trời đang mưa. Mưa bụi tỉ mỉ đánh lên cửa sổ, rồi dừng ở thềm đá, thanh thúy như có quy luật.

Lục Giam đi lấy ly nước trở lại liền nhìn thấy có một thân ảnh nho nhỏ ngồi ở bậc thang thư viện, đầu rũ thấp thấp, bả vai cực kỳ nhỏ mà run rẩy, bên cạnh là chiếc cặp sách treo chú thỏ bông màu xám.

Anh hơi do dự một chút, bước nhẹ chân đi qua.

Tô Diệc che miệng, liều mạng mà nén cười, ở trên điện thoại gõ nhanh một chuỗi bình luận : Ha ha ha ha ha, tôi cười chết mất, vừa "khai trai" Thái tử a, thật đáng yêu!!!. Như vậy làm ơn cho tôi một ông xã đi a.

Đúng vậy, cô đang đọc truyện.

Tô Diệc từng đọc một bài báo về tài sản truyền từ cha mẹ, chính là chẳng có gì chuyên nghiệp, may mắn lại trở thành "Vạn Kim"(*)
(*) Rất giàu đó a

Cô đã sớm suy nghĩ, hiện tại cô đã học Văn học, bốn năm sau cô vừa không học lên thạc sĩ cũng không ở lại thủ đô này , mà là trở về quê làm việc trong công ty nhỏ của dượng.

Năm nhất năm hai cường điệu chương trình học cũng không nhiều thách thức, khó khăn không cao, cho nên cô có thể bớt ít thời gian để....tỷ như đọc truyện.

Phát bình luận xong, cô chuẩn bị ôn lại lần nữa nội dung, đột nhiên không kịp phòng ngừa, có một âm thanh trong trẻo vang lên bên tai :" Em đang làm gì vậy?"

Tô Diệc hoảng sợ, trượt tay, điện thoại theo đó rớt xuống ở bậc thang.

Ngay sau đó có một bàn tay to lớn giúp cô nhặt lên giúp.


Lục Giam nhanh chóng quét mắt nhìn cô một cái, thần sắc cô bình thường, tuy rằng đôi mắt mang một tầng sương mỏng, nhưng đuôi mắt cong cong, thở nhẹ một hơi, vừa rồi anh còn tưởng cô ngồi ở bậc thang khóc.

Ánh mắt anh chiếu lên màn hình điện thoại còn đang phát sáng, một loạt hành văn đập vào mắt==

[Triệu đại nhân cảm giác được hai cánh tay ngọc đột nhiên gắt gao quấn lấy cổ hắn, đôi môi đỏ kề sát tai, triền miên vô cùng, nũng nịu mà gọi hắn một tiếng :" Phu quân."

Hắn hiện tại là khó có thể tự khống chế, tim đập như sấm, môi hôi nóng chảy ròng ròng......]

Lục Giam không xem ngôn tình, nhưng anh cũng không phải ngốc. Tai anh nóng lên, đem điện thoại ném trên đùi Tô Diệc, bước nhanh rời đi. Đi được vài bước lại vòng trở lại, lấy túi giấy quần áo trên mặt đất, nói :"Con gái không nên ngồi trên mặt đất như vậy."

Sau đó không đợi cô nói chuyện, gật gật đầu liền rời đi.

Tô Diệc nhìn theo anh đi xa, rồi lại nhìn giao diện điện thoại của mình.

Cô hai ngày này ở trên diễn đàn lục soát Lục Giam, phát hiện anh rất có danh tiếng- chính là các loại phương diện đều ưu tú, xứng danh nam thần.

Cô thật không nghĩ tới, nam thần cao lãnh ấy kỳ thật còn rất đơn thuần, mặt đều đỏ như vậy a. Hì hì, đây là ngạo kiều ngây thơ tiểu thụ hay là tiểu công công đây.
P/s: "Thụ" với "Công" thì chắc ai cũng hiểu mà :)))

Vì cái gì cô thấy thật đáng yêu nha!!!!
--------------

Buổi tối ngày thứ năm, Tô Diệc tham gia hoạt động câu lạc bộ(CLB) lần đầu tiên ở học kỳ mới.

Cô cùng Liễu Minh Nguyệt đăng ký vào CLB thủ công . Hoạt động trong trường được chỉ đạo tại trung tâm trên lầu, hai người vào thang máy, ấn tầng 7.

"Chờ một chút, chờ một chút."

Đứng ở cạnh cửa nên Tô Diệc nhanh chóng ấn mở cửa, thực nhanh có 3 nữ sinh đứng trước thang máy nói lời cảm ơn.


Sau khi các cô ấy vào thang máy liền vẫn luôn thì thầm.

"Còn có mười phút, hàng phía trước hẳn chẳng còn chỗ ngồi."

"Tớ cảm thấy mình nên mặc bộ trang phục màu tím kia."

"An Lạp An Lạp, cậu mặc cái váy màu trắng này vẫn rất đẹp a."

"Nhưng màu trắng thì rất nhiều, tớ cảm thấy nhiều người hôm nay chắc hẳn rất nhiều màu sắc."

"Kia hiện tại quay về thay đổi còn kịp không?"

"Ai! Hy vọng hôm nay có thể cùng Lục học trưởng quen biết một chút."

"Tớ có trong group CLB trên Wechat, hẳn là không vấn đề."

"Ừm ừm."

Lục học trưởng?

Đứng ở bên cạnh các nữ sinh, Tô Diệc nghĩ thầm: Không phải Lục học trưởng là cái người kia đi?

"Hello, every body, các bảo bối tiểu thịt tươi, rốt cuộc cũng chờ được các em đến rồi! CLB của chúng ta sáng lập từ 1998 đến nay cũng đã có 20 năm lịch sử.... Chúng ta cứ nhẹ nhàng, đơn giản, tự do cùng nhau tham gia hoạt động, cùng nhau giải trí. Hy vọng ở đây sẽ có nhiều người yêu thích, đều có thể tự mình bày ra sân khấu của chính mình, hơn nữa kết bạn cùng chung chí hướng với nhau sẽ càng làm tăng phần thú vị. Chúng ta mỗi lần hoạt động đều là cùng nhau thảo luận tỉ mỉ các kế hoạch, cứ nửa tháng một lần..... Cuối cùng, chị lại lần nữa đại diện cho toàn CLB thủ công hoan nghênh các thành viên mới đã đến."

Hôm nay nội dung chủ yếu là chào đón các bạn học mới. Trưởng CLB Lý Hân nhiệt tình diễn thuyết, sau đó một đám tân sinh viên tự mình giới thiệu.

Đa số ở CLB là nữ sinh, có thể được xem xứng với danh xưng Nữ Nhi Quốc.

Bất quá như thế ở chung thì càng vui vẻ.

Sau khi hoạt động kết thúc, đội cờ vây ở cách vách cũng kết thúc, cửa phòng mở ra. Vài cô gái trong CLB thủ công đứng ở cửa nhìn quanh.

Liễu Minh Nguyệt kéo kéo Tô Diệc cũng tiến lại gần:" Các cậu đang nhìn cái gì vậy?"

Một cô gái hảo tâm trả lời :" Đến xem lén một chút a, ôi, chính là vóc dáng của nam sinh kia thật soái quá đi mất."

"So với trên diễn đàn lại càng soái hơn a!" Một cô gái khác nói, đôi mắt tràn đầy năng lượng.


Tô Diệc theo ánh mắt các cô nàng cũng nhìn theo.

Lục Giam đang đứng cùng vài người, có nam sinh có nữ sinh. Nhưng ánh chính là luôn mang ánh sáng bên người, cho dù có bao nhiêu người thì mọi người sẽ vẫn luôn chú ý vào anh.

"Ai nha bạn trai tớ đến, đang đợi tớ dưới lầu, tớ đi trước nhé Tô Diệc, hẹn gặp lại ở KTX." Liễu Minh Nguyệt nói xong, liền chạy chậm rời đi.

Liễu Minh Nguyệt cùng bạn trai là thanh mai trúc mã đã quen nhau 6 năm từ thời trung học. Đối với thời trung học, lãng mạn nhất có lẽ là cùng nhau đậu vào một trường đại học đi.

Tô Diệc không nói qua yêu đương, không biết tình lữ trên thế gian là gì. Xem Liễu Minh Nguyệt nửa ngày không thấy mặt liền như cách xa ba thu, đôi lúc cũng thật hâm mộ, có đôi khi thấy mình đúng thật yếu kém mà.

Chờ thang máy đến, có người kêu cô :"Tô Diệc."

Tô Diệc theo bản năng quay đầu, tầm mắt giao nhau, mặt cô nóng lên :" Thân học trưởng, anh cũng là đến tham gia hoạt động?"

Thân Tuấn Triết nhìn cô gật đầu, hơi hơi mỉm cười: " Anh là người của CLB diễn xuất, em là của CLB gì a?"

"CLB thủ công."

Tuy rằng hai người là bạn cùng trường cao trung nhưng không cùng bậc, cho nên kỳ thật không quá thân thuộc. Tô Diệc cũng không được xem là người hướng nội, nhưng đối mặt với Thân Tuấn Triết, nghĩ đến ngày đó chụp lén bị phát hiện cô còn một xíu chột dạ.

Hai người câu được câu không trao đổi với nhau. Xuống đến lầu một, bọn họ không cùng đường, vì thế một đông một tây tách ra.

"Lục học trưởng, Tưởng học trưởng."

Nghe được phía sau có một tiếng gọi, Tưởng Duyên lập tức dừng bước, Lục Giam lại hướng phía trước đi vài bước thân hình mới dừng lại.

Một nữ sinh tóc dài cùng diện mạo kiều diễm bước nhanh đến bên người bọn họ, tầm mắt nhanh nhẹn đưa đến Lục Giam, sau đó mới cùng Tưởng Duyên cười ngọt ngào, thoải mái hào phóng mà nói: "Tưởng học trưởng, lúc này còn sớm quá, không bằng em mời khách, chúng ta cùng đi ăn cơm?"

"Em có thể kêu tên anh. Cùng mỹ nữ ăn cơm đó là niềm vinh hạnh, bất quá làm sao có thể để mỹ nữ mời khách? Cậu nói có phải không, Lục Giam?" Tưởng Duyên nói, dùng cánh tay phải chạm chạm Lục Giam.

Trâu Vũ Nhàn theo tầm mắt của Tưởng Duyên mà quay đầu, vừa cười vừa hỏi Lục Giam :" Ở phía đông cổng trường có một nhà hàng hải sản, hương vị không tồi. Cùng đi nhé?"

"Các người đi ăn đi, tôi còn có việc." Lục Giam đối với đề nghị của họ chẳng hứng thú. Nói xong, cất bước từ bồn hoa xuống bậc than đá rời đi.

Trâu Vũ Nhàn khóe môi cười cười một lát rồi tắt hẳn, cô ta nhìn về phía bồn hoa, chỉ thấy bóng lưng của Lục Giam, lá cây đang rơi rụng xào xào trong gió.


P/S : Chắc có rất nhiều thắc mắc về họ Trâu trong 'Trâu Vũ Nhàn', 邹 âm Hán Việt vẫn là Trâu, một họ thời cổ xưa Trung Quốc chứ không phải mang nghĩa con trâu nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui