Nam Thần Hoàn Mỹ - Tây Nguyên Mỹ

Chu Kết Thu mặc trang phục bệnh nhân ngồi trên giường bệnh, nghe được động tĩnh thì nhìn về phía cửa, trong nháy mắt nhìn thấy Tô Diệc, trên mặt tràn ra ý cười ôn nhu.

"Bảo Bảo, đến chỗ mẹ này."

Tô Diệc vành mắt có điểm hồng, ngồi ở trên giường, vươn tay ôm bà : "Mẹ."

Thẳng đến lúc này, tâm Tô Diệc mới được nhẹ nhõm. Cô luôn luôn lạc quan, có thể thấy được mẹ, vẫn là toát ra một đứa con hiểu chuyện.

Chu Kết Thu vỗ lưng mà an ủi con gái, vụn vặt linh tinh mà nói :" Con đứa nhỏ này tại sao không nghe lời, mẹ không phải rất tốt sao, còn xa xôi như vậy chạy về? Con có cùng giáo viên xin nghỉ chưa? Ngày hôm qua mất vài giờ đến, đã ăn sáng rồi?"

Tô Diệc ở trong lòng ngực mẹ mà rầu rĩ :" Đã xin nghỉ, con lớn như vậy rồi, có thể tự chiếu cố chính mình. Mẹ như thế nào rồi, đầu có khó chịu không, chân có đau không ?"

"Ngày hôm qua đầu còn có chút choáng váng, sáng nay liền tốt lên nhiều. Chân bị thương cũng không có gì trở ngại, yên tâm, mẹ không có việc gì." Chu Kết Thu nói thực nhẹ nhàng.

Tô Diệc ngồi dậy mở đồ giữ ấm ra, đem canh gà đổ ra chén đưa cho bà.

Chu Kết Thu tiếp nhận, cười cảm khái :" Bảo bảo của mẹ trưởng thành rồi."

Chương Chí Quốc mua điểm tâm về đẩy cửa vào, Tô Diệc cũng đưa ông một chén canh.

Dù sao cũng là người bệnh, Chu Kết Thu thể lực có hơi kém, ăn xong liền nằm xuống ngủ.

"Chú Chương, ngày hôm qua rốt cuộc có chuyện gì, mẹ con sao lại từ trên cầu thang ngã xuống?"

Chương Chí Quốc đang cầm quả táo Tô Diệc đưa, tự trách mà nói :" Việc này cũng là trách chú. Mẹ con bị cảm, chú đưa cô ấy đi lấy thuốc, đụng phải bà con tìm tới cửa, nghe bà ta nói chuyện thật sự khó nghe, liền nói vài câu. Ai ngờ trong hỗn loạn, mẹ con bị bà ta đẩy ngã xuống lầu."

Bàn tay Tô Diệc bởi vì dùng sức mà trắng bệch.


Cô đêm nay muốn ở lại bệnh viện bồi mẹ, vì thế gọi điện thoại cho Lục Giam, hỏi anh ở đâu.

"Mẹ em thế nào rồi?" Anh không đáp hỏi lại.

Tô Diệc nhoẻn miệng cười, như đã trút được gánh nặng :" Mẹ em không có việc gì lớn, lưu lại hai ba ngày liền có thể xuất viện."

"Vậy thật tốt." Lục Giam như sớm đã dự đoán đêm nay cô không trở về, nói cho cô biết anh ở khách sạn, bảo cô không cần phải bận tâm.

Tô Diệc nghĩ chắc hẳn anh không ở lại nhà cô, cũng không miễn cưỡng.

Lục Giam nằm trên giường khách sạn, mở WeChat, click mục đầu tiên WeChat----- Các nam nhân nữ nhân Lục gia.

Đúng vậy, đây là WeChat gia đình bọn họ, bên trong có thật nhiều tin nhắn chưa đọc.

Lục Ngôn : [Ba, mẹ, ông, bà, anh trai.....]

Lục Ngôn : [ Con thất tình a a a.]

Lục Ngôn :[ Con muốn ăn bào ngư, tôm hùm để lấp tổn thương.]

Bãi nữ sĩ (Mẹ) : [ Từ lúc cấp hai, năm nào con chả thất tình vài lần? Không phải con bỏ người ta, cũng là người ta bỏ con, thay bạn gái còn nhanh hơn quần áo.]

Bãi nữ sĩ : [ Tiền mặt tiêu hết, thẻ tín dụng cũng cạn?]

Bãi nữ sĩ : [ Lại muốn lừa tiền đúng không, có chiêu gì mới? ]

Lục Ngôn : [ Mẹ, sao lại nghĩ con mẹ như thế chứ?]

Bãi nữ sĩ : [ Lão đại (Lục Giam), con không thể học hỏi em con một chút. Con đã 20 rồi, có thể hay không tìm một người bạn gái, làm mẹ an tâm.]

Lục Giam không nghĩ đến vấn đề lại đến trên người mình. Anh hỏi : [ An cái gì tâm ?]

Bãi nữ sĩ : [ Nói chuyện yêu đương đi, chỉ cần là con gái là được.]

Lão Lục (Ba) : [+1]

Lục Giam cảm thấy hơi đau đầu, vì cái gì ba mẹ anh nghĩ xu hướng giới tính anh có vấn đề?

Lục Giam : [ Ba mẹ, con là thẳng nam.]

Bãi nữ sĩ : [ Tốt, tốt, con thẳng như cây cột điện luôn, vậy thì yêu đương cho ba mẹ xem.]

Lão Lục : [+1]

Lục Ngôn đột nhiên phát tin nóng : [ Ba mẹ, các người còn không biết đi, hai ngày này là anh trai ở trấn X, là cùng một cô gái nha!]


Bãi nữ sĩ đã gửi vài cái biểu tượng kinh ngạc, liền giống như pháo hỏi :" Lục Giam, cô bé kia thế nào ? Có ảnh chụp không? Nhân phẩm ra sao? Các con đã phát triển đến gặp mặt người thân bên kia?]

Lục Giam đầu đầy hắc tuyến : [ Ba mẹ đừng nghe Lục Ngôn nói bậy, con cùng cô ấy không phải loại quan hệ kia. Nhà cô ấy có việc, con đưa cô ấy trở về thôi.]

Bãi nữ sĩ thật sự thất vọng :[ Tôi như thế nào lại sinh ra hai thằng nhãi ranh các người, một thì chất phác thông suốt, một thì phong lưu ong bướm, thật không để bớt lo!!]

Lão Lục : [Bà xã bớt giận. Lão đại không giống lão nhị, không có kinh nghiệm yêu đương. Lục Giam a, cho dù hiện tại hai con không có quan hệ kia, nhưng không phải sau này không có khả năng, ít nhất con đối với cô bé ấy không phải hờ hững giống những người khác.]

Bãi nữ sĩ :[Ông xã nói đúng. Lục Giam từ nhỏ đến lớn có khi nào như thế ? Hiện tại vì một người con gái không quản xa xôi, hộ tống về nhà. Thế này có ý nghĩa gì a? ]

Lục Ngôn : [ Đây là tình yêu, đây là tình yêu a.....]

Bãi nữ sĩ : [ Lão đại, con đã thông suốt như vậy, này không yêu thì là gì? ]

Ông nội: [+1]

Trong nhóm vì sự xuất hiện của ông mà hoảng sợ.

Lão Lục : [ Ba, từ khi nào ba bắt đầu chơi WeChat ? ]

Ông nội : [ Mới hai ngày, tự học đấy.]

Ông nội lại nói : [ Mẹ con mỗi ngày đều chơi game, nói là rèn luyện năng lực phòng bị. Cơm cũng không thèm làm, mỗi ngày đều là kêu cơm hộp.]. Trong giọng nói mang tia nhàn nhạt ai oán, sau đó còn quăng vài biểu cảm.

Lục Ngôn: [Ông nội, 666! Bà nội hiện tại còn trẻ trung như thế, chơi game gì vậy ạ?]

Bởi vì có sự xuất hiện của ông nội, thành công giải cứu Lục Giam.

Rời khỏi WeChat, nhìn đèn thủy tinh trên trần nhà, không biết làm sao, Lục Giam trong lại nghĩ đến một gương mặt tươi cười đáng yêu.

Du: Cái gia đình này thiệt vui nhộn mà!!!
-----------


Ngày hôm sau, tuyết tan đi.

Ánh nắng đem phòng bệnh trở nên thật ấm áp.

Tô Diệc giúp Chu Kết Thu chải tóc.

"Con đi xem qua Tô Bánh chưa? Từ ngày con đi học đại học, nó rất mất mát. Ngày đó mẹ từ cầu thang ngã xuống, nó giống như phát điên, nếu không phải chú Chương ngăn lại, nó có lẽ đã cắn bà con."

Tô Bánh chính là một chú chó, tuổi đã lớn, ngày thường là cực kỳ ngoan ngoãn.

Tô Diệc mím môi, mới nói :" Chiều nay con đi đón nó về nhà."

Chu Kết Thu đã không còn trở ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng là được. Cho nên bà yêu cầu con gái ngày mai quay lại trường học.

"Mẹ, tóc mẹ lại bạc nhiều rồi? " Tô Diệc cho rằng chính mình nhìn nhầm, lại cẩn thật lật tới lật lui vài cái. Dưới ánh mặt trời, vài sợi tóc bạc dưới mái tóc đen càng hiện rõ.

"Nha đầu ngốc, mẹ đã hơn 40, sao có thể không có tóc bạc ?" Chu Kết Thu cười cười vỗ tay cô.

Tô Diệc từ phía sau ôm mẹ, đem đầu áp trên vai bà, thấp giọng nói :" Mẹ, ba đã qua đời nhiều năm như vậy, mẹ có nghĩ đến sẽ bước thêm bước nữa không? Con đã trưởng thành, đi học, sẽ kết hôn, không thể thời thời khắc khắc bên cạnh mẹ nữa. Nếu bên cạnh mẹ có người ân cần chăm sóc, con sẽ yên tâm hơn."

Chu Kết Thu ngạc nhiên, không nghĩ tới con gái vì mình nhọc lòng như vậy.

"Bảo Bảo của mẹ thật là trưởng thành rồi, quản cũng được nhiều như vậy. Mấy năm trước, vì sợ con ủy khuất, mẹ thật không suy xét chuyện này. Hiện tại...... vốn dĩ mẹ chờ thời điểm con nghỉ đông sẽ cùng thương lượng. Chú Chương mấy năm nay đối với chúng ta vẫn luôn chiếu cố, lại độc thân nhiều năm, con cảm thấy thế nào?"

Tô Diệc ánh mắt sáng lên :" Mẹ, chuyện này con không có ý kiến, mẹ thấy tốt là được, con chỉ hy vọng mẹ có thể hạnh phúc."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui