Nam Thần Hắc Nguyệt Quang Lại Đang Theo Đuổi Tôi

Lúc này Điện Hạ mới phát hiện có gì đó không ổn, nó nhăn mày, nhận ra mọi chuyện không đơn giản như nó nghĩ.

"Thái giám chết tiệt, ngươi hỏi về hoàng thượng làm gì?"

Một lúc sau, Điện Hạ tự cảm thấy mình quá thông minh, dùng cánh chỉ vào Giang Dã, chắc chắn nói, "Ngươi không gạt được bổn điện hạ đâu, ngươi với nữ nhân trong hậu cung này giống nhau cả! Ngươi muốn quyến rũ hoàng thượng!"

Giang Dã, "......"

Nhìn dáng vẻ chim thúi tự cho mình thông minh, Giang Dã đáp lại với vẻ mặt lạnh nhạt khinh thường, "Ngươi mới muốn quyến rũ hoàng thượng, lão tử là một thằng đực rựa, quyến rũ một thằng đực rựa khác làm gì?"

Cậu chỉ muốn làm gã trai tồi thăng quan phát tài thôi.

Nghĩ tới *Vi Tiểu Bảo trong Lộc Đỉnh Ký, đó là một trong số những thái giám suốt đời theo đuổi nhân sinh. Cuộc sống của Vi Tiểu Bảo trôi qua êm đẹp như vậy, còn không phải vì ôm đùi hoàng đế.

Giang Dã cũng muốn ôm đùi hoàng đế.


Chờ cậu có quyền thế rồi, chẳng phải trả thù Lâm Phương hoàn thành nhiệm vụ càng dễ dàng hơn sao?

"Nói đi mà, hoàng đế nhà ngươi thích nhất cái gì?"

Điện Hạ im lặng suy nghĩ một lát, thấy cũng có lý, làm sao có chuyện nam nhân quyến rũ nam nhân được?

Nó thành thật trả lời, "Hoàng thượng thích ánh sáng, thích ánh sáng thật thật xinh đẹp..."

Giang Dã mông lung tại chỗ.

Giang sơn tốt đẹp có nhiều thứ như thế, vậy mà chó hoàng đế lại thích ánh sáng? Đồ vật hư vô mờ mịt như ánh sáng không phải thứ có thể nắm trong tay tặng cho người khác.

Cậu lấy đâu ra ánh sáng xinh đẹp cho Quân Thần?

Giang Dã nhẹ buông tay, Điện Hạ bị cậu túm cổ rơi một cái 'ầm' xuống đất.

"Thái giám chết tiệt, ngươi bắt nạt chim! Ngươi dám ném ta xuống đất! Ta muốn cáo trạng với hoàng thượng....."

"Một con chim như ngươi mà có thể bị ném rơi xuống đất, sao ngươi không nhìn lại bản thân đi?" Giang Dã ăn ngay nói thật, tiện thể khiêu khích, "Thân là một con chim, mập đến mức không bay nổi, có thấy mất mặt không?"

Mất mặt quá!

Mặt Điện Hạ đỏ lên, a a a, ta không có mập, cả nhà ngươi mới mập!

"Cốc cốc cốc" ba tiếng, cửa phòng Giang Dã vang lên tiếng gõ.


Giọng nói sắc bén của thái giám vang lên, "Tiểu Dã Tử, truyền khẩu dụ của hoàng thượng, lệnh ngươi mang theo Điện Hạ đến Dưỡng Tâm Điện, muộn một khắc quỳ một canh giờ."

Muộn một khắc quỳ một canh giờ? Giang Dã nghiến răng, nhân tính của chó hoàng đế cho chó ăn rồi hay gì? Ngắm một con chim thôi mà, từ từ chứ!

Ngay sau đó, Giang Dã bế con chim béo to lên, đi như bay lao ra ngoài, thị vệ trên đường nhìn thấy bóng dáng xém chút nữa tưởng là trộm.

Cuối cùng cũng đến được Dưỡng Tâm Điện, trên cái trán trắng nõn của Giang Dã đã lấm tấm mồ hôi. Cậu để con chim trong lòng xuống đất rồi mới quỳ xuống hành lễ với Quân Thần.

"Nô tài tham kiến hoàng thượng."

Quân Thần tựa vào chiếc ghế dài mềm mại trong Dưỡng Tâm Điện, năm ngón tay mảnh dài trắng nõn nắm lấy quyển sách, sách hắn đọc có lẽ là loại văn tao nhã, nhưng vì khí chất sát phạt bẩm sinh của Quân Thần nên trông hắn có vẻ ngang ngược.

"Lại đây."

Lời này nói với chim, Giang Dã biết.

Nhưng nghĩ đến sứ mệnh vinh quang muốn ôm đùi hoàng đế của mình, Giang Dã vờ như không biết, cũng tới gần hoàng thượng.


Quân Thần phát hiện người nọ đến gần, hắn nhíu mày, giọng nói uy nghiêm vang lên, "Ngu xuẩn, trẫm nói chim."

Điện Hạ đắc ý nhìn thoáng qua Giang Dã, tung tăng đi tới chỗ Quân Thần, ngoan ngoãn kêu, "Hoàng thượng ~"

Giang Dã nuốt nước miếng, nhìn lướt qua đồ vật trên bàn Quân Thần, cúi đầu nói, "Hoàng thượng, nô tài thấy ly của người không có nước, mới cả gan muốn châm thêm trà cho người."

"Cả gan? Trẫm thấy dáng vẻ của ngươi không giống đang sợ."

Đúng vậy, Giang Dã tựa hồ không có chút nào sợ Quân Thần.

Quân Thần cười lạnh, ở chỗ của hắn, chưa từng có một người đáng chết nào có thể sống sót, lại còn không có chút nào sợ hãi với hắn.

Đây là đang thách thức uy nghiêm của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận