Tô Niên Hoa nắm chén nước, thủy chung không có uống, anh nhìn chằm chằm Tứ Nguyệt ngồi ở trước mặt mình một lát, sau đó mới mở miệng nói: "Tiểu Nguyệt, chuyện tối ngày hôm qua! "
Quả nhiên cùng cô nghĩ giống nhau, anh tìm đến cô, chính là vì chuyện phát sinh tối hôm qua.
Mặc dù Tứ Nguyệt không biết rốt cuộc Tô Niên Hoa muốn nói là "Thật xin lỗi tối hôm qua chỉ là một sai lầm", hay la “Tôi sẽ chịu trách nhiệm ", nhưng mà cô biết, hai loại tình huống này, cũng không phải là cô muốn.
Cô không còn là Tứ Nguyệt dũng cảm kia, có thể vì tình yêu, đem hết toàn lực hao tổn tâm cơ, cô đã từng toàn lực ứng phó liều lĩnh vì tình yêu, đả thương mình mang đầy thương tích.
Cô bây giờ, có chẳng qua chỉ là nhu nhược cùng bi thương.
Cô không còn có can đảm cùng dũng khí, làm cho mình lại đi bởi vì hắn chịu trách nhiệm, đi vào một cuộc không có tình yêu hôn nhân.
Cô buổi trưa từ trong miệng Tôn Dĩnh biết bọn họ ở chung một chỗ, cô cảm thấy thế giới này mù mờ, cô càng không có can đảm cùng dũng khí, từ trong miệng của anh nghe được anh vì Tôn Dĩnh, làm cho cô quên đi sai lầm tối hôm qua.
Cho nên, bất kể anh mở miệng, muốn nói là loại nào tình huống, cho cô sẽ chỉ là càng tàn nhẫn đau đớn hơn.
Tứ Nguyệt trong lúc bất chợt có chút sợ khi phải nghe Tô Niên Hoa nói, cô nhìn dung nhan tuấn tú của người đàn ông, cánh môi giật giật, khi anh chuẩn bị mở miệng nói tiếp, trong lúc bất chợt liền hô một câu "Lão Ngũ", cắt đứt lời anh sắp nói ra.
Thật ra thì buổi sáng tỉnh lại, Tô Niên Hoa biết mình cùng Tứ Nguyệt một - đêm – triền - miên, lúc ban đầu có chút kinh hoảng cùng luống cuống, nhưng là cẩn thận nghĩ lại, anh càng thêm cảm tạ chính mình tối hôm qua nhất thời xúc động cùng Tứ Nguyệt vượt qua Lôi Trì.
Mấy năm qua, ở trong lòng của anh, vẫn rất mâu thuẫn, anh thật sự rất yêu cô, tuy nhiên vừa rồi không có mặt mũi đi van xin cô cùng anh một lần nữa ở chung một chỗ.
Bởi vì anh vừa nghĩ tới chính mình từng đối với cô tàn nhẫn, anh cảm giác được có chút xấu hổ.
Ở đáy lòng của anh, anh vẫn cảm thấy, chính mình không bao giờ! xứng đáng ở cùng một chỗ với Tứ Nguyệt nữa.
Nhưng là chuyện tối ngày hôm qua, giúp anh có cơ hội thuận lý thành chương cùng Tứ Nguyệt thành thật với nhau, cho nên anh cẩn thận mà nghĩ, ở sau khi cô vẫn không nghe điện thoại của anh, liền tới căn hộ của cô chờ cô về nhà.
Khi đó, đáy lòng của anh vẫn luôn rất khẩn trương, giống như là ba năm rưỡi trước kia, anh mua chiếc nhẫn về nhà, nghĩ tới làm sao đối với cô mở miệng, bọn họ cùng nhau chung sống thật tốt.
Chỉ có điều, nay còn nhiều thêm một loại tâm tình, đó chính là, sợ, sợ Tứ Nguyệt cự tuyệt cùng anh ở chung một chỗ.
Tô Niên Hoa nghe được thanh âm Tứ Nguyệt, lời nói khẽ thẻ một chút, nhìn Tứ Nguyệt há mồm, nghĩ phải không ngừng nói tiếp.
Tô Niên Hoa muốn nói "Chuyện tối ngày hôm qua, là tôi xúc động, chẳng qua, Tiểu Nguyệt, yooi thật sự rất thích cái xúc động này! "
Nhưng là, anh chẳng qua mới vừa nói hai chữ"Là tôi ", Tứ Nguyệt đã đoạt trước một bước mở miệng nói: "Lão Ngũ, buổi tối hôm qua phát sinh cái kia, hết thảy anh không cần để ở trong lòng.
"
Nếu cô không có dũng khí nghe anh nói, không bằng liền lựa chọn chính mình nói ra trước, ít nhất, như vậy còn có thể duy trì một chút tôn nghiêm còn sót lại của chính mình.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...