Làm hư hợp tác, Tô Niên Hoa chẳng những không có nửa điểm muốn vãn hồi, ngược lại còn trực tiếp để thư ký của mình về công ty. ‖.
Tô Niên Hoa liên tiếp gọi ước chừng mười cú điện thoại, lúc này mới hơi có chút phập phồng không yên đưa điện thoại di động bỏ trên bàn ăn, sau đó giơ tay lên, kéo kéo cà vạt của mình.
Trải qua một loạt cử động như vậy, Tô Niên Hoa hoàn toàn không có phát hiện, trước mặt mình thế nhưng có một người lặng yên không một tiếng động ngồi xuống.
Tôn Dĩnh ngay từ lúc hai năm trước trở về nước, như cũ lưu tại Bắc Kinh.
Hai năm qua cô gặp qua Tô Niên Hoa nhiều lần, chẳng qua đại đa số đều là ở trên yến tiệc, cô cùng Tô Niên Hoa thân phận cách xa, cho dù cùng tồn tại trong một cái yến tiệc, nhưng là căn bản không có cơ hội chào hỏi, cho nên chỉ có thể nói là cô đứng trong đám người, nhìn về phía anh.
Công ty Tôn Dĩnh cách quán trà Tam Hoàn này cũng không xa, buổi trưa cô cùng đồng nghiệp đi đối diện ăn cơm, cơm nước xong, lúc trở lại, đồng nghiệp mắt sắc chỉ vào một người đàn ông trong quán trà, la rất đẹp trai, cô mới quay đầu liếc mắt nhìn, không nghĩ tới, dĩ nhiên là Tô Niên Hoa.
Chỉ có một mình anh ngồi ở quán trà, nhìn cả một bàn thức ăn gần như không động, không ngừng cầm lấy điện thoại di động, giống như là hướng về phía người nào gọi điện thoại.
Thật ra thì những năm này, Tôn Dĩnh vẫn không quên được Tô Niên Hoa, cô từng hữu ý vô ý dò thăm tin tức Tô Niên Hoa, biết anh và Tứ Nguyệt ly hôn rồi, cũng biết Tứ Nguyệt đi nước Pháp, biết mấy năm này Tô Niên Hoa thay đổi rất nhiều, ngay cả một người bạn gái cũng không có.
Sau khi Tôn Dĩnh cùng đồng nghiệp đi qua quán trà kia, cô tìm cái cớ, sau đó trở về đường cũ, tới chỗ Tô Niên Hoa.
Cô đi tới bên người Tô Niên Hoa, hô một câu tên của anh, nhưng là người đàn ông này giống như căn bản không có nghe thấy, chẳng qua là hết sức chuyên chú gọi điện thoại của mình, cho nên cô liền ngồi ở đối diện Tô Niên Hoa.
Tôn Dĩnh ngồi ước chừng mười lăm phút, người đàn ông đối diện cũng không có phát hiện sự tồn tại của cô, cuối cùng cô có chút không nhịn được lần nữa lên tiếng hô một câu: "Niên Hoa."
Tô Niên Hoa giương mắt, quét cô một cái, nhưng chính là một cái như vậy, sau đó liền thõng xuống mi mắt, nắm lên điện thoại ở trên bàn, tiếp tục gọi điện thoại, đặt ở bên tai của mình.
Tôn Dĩnh ở khi Tô Niên Hoa nhìn về phía của mình, thật ra thì đáy lòng có chút mong đợi Tô Niên Hoa gặp mình như vậy, rốt cuộc sẽ là vẻ mặt như thế nào, nhưng là cô lại không nghĩ rằng, người đàn ông này liền mạn bất kinh tâm liếc chính mình một cái, giống như chính mình chỉ là một người xa lạ bình thường.
Nụ cười của Tôn Dĩnh, trong nháy mắt ngưng trệ, cô thấy người đàn ông trước mặt thỉnh thoảng đưa điện thoại di động từ bên tai xuống, tiếp tục gọi điện thoại.
Ở một lần cuối cùng Tô Niên Hoa goih điện thoại, Tôn Dĩnh tinh tường thấy trên màn hình điện thoại di động hiện chính là hai chữ "Tiểu Nguyệt ".
Tiểu Nguyệt... Tứ Nguyệt... Thì ra là anh ngồi ở chỗ nầy, vẫn không ngừng gọi điện thoại tìm người, dĩ nhiên là cô ấy.
MẶt Tôn Dĩnh trong nháy mắt trở nên có chút tái nhợt, cô ngồi ở đây cả buổi, anh cũng không có phát hiện cô là ai, cô khẽ nhắm lại hai mắt, sau đó chậm rãi đứng lên, nện bước chân, nhanh chóng hướng về phía cửa quán trà đi tới.
Ngoài cửa Quán trà, không có chỗ để xe, Lục Tục đưa Tứ Nguyệt xuống, để cô đi vào gọi thức ăn trước, mà chính mình thì đi trung tâm mua sắm đối diện gửi xe.
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...