Chờ khi Tô Niên Hoa lái xe chạy như bay đến sân bay, thần trí anh mới hơi thanh tỉnh một chút.
Coi như Tứ Nguyệt đi đón Lục Tục, anh theo tới thì làm cái gì? Chẳng lẽ lại muốn lôi kéo Tứ Nguyệt rời đi, ngăn cản cô và Lục Tục gặp mặt sao?
Tô Niên Hoa đứng ở ngoài cửa sân bay, nhìn thấy Tứ Nguyệt mặc chiếc váy ngắn màu vàng, cầm Ví màu hồng, đứng ở lối ra chuyến bay quốc tế, không ngừng nhìn quanh.
Ước chừng qua mười phút đồng hồ, có thể là điên thoại di động của cô có điện báo, cầm lên nói chuyện, một bên ngẩng đầu nhìn quanh, đại khái nói mấy câu, Tứ Nguyệt liền cầm ví vẫy vẫy.
Sau đó, Tô Niên Hoa liền thấy một người người đàn ông mặc áo sơ mi đen, trên mặt đầy ý cười, giang hai cánh tay về phía Tứ Nguyệt.
Tứ Nguyệt cũng giang hai tay, chờ người đàn ông đến gần, cùng người đàn ông ôm ấp, thuận tiện chào hỏi phương thức chạm mặt.
Hai người chào hỏi xong, cũng không có gấp qua bãi đỗ xe, mà đứng ở cửa ra, không biết trò chuyện với nhau cái gì.
Tuy Tô Niên Hoa cách Tứ Nguyệt có chút xa, lại chỉ có thể nhìn thấy trên mặt cô, tràn đầy ánh sáng vui sướng, thỉnh thoảng tay cầm ví khoa khoắng, giống như cao hứng bừng bừng nói gì.
Vóc dáng Lục Tục bằng với Tô Niên Hoa, cho nên Tứ Nguyệt mang giày cao gót, đứng cạnh cô vẫn cao hơn nhiều, khi anh và Tứ Nguyệt nói chuyện với nhau, vẫn luôn duy trì cúi đầu, nhìn chăm chú Tứ Nguyệt, đối mặt với cô không ngừng líu lo, thỉnh thoảng gật đầu, mỉm cười, thậm chí khi Tứ Nguyệt kích động hơi lắc đầu, tóc quấn ở trên mặt, Lục Tục còn vươn tay vén tóc cô ra sau..
Tay Tô Niên Hoa, vô ý thức nắm thành quả đấm, giống như bị dừng lại, cứng ngắc tại chỗ, nhìn chằm chằm một màn kia, đến khi Tứ Nguyệt và Lục Nhiên sóng vai đi thang máy xuống bãi đậu xe, anh mới hồi phục tinh thần, im lặng một hồi, tiếp tục đuổi theo hai người.
Mười giờ Lục Tục đến sân bay quốc tế, Tứ Nguyệt đón Lục Tục lái xe trở lại thành phố, đã gần giữa trưa, cho nên Tứ Nguyệt tự nhiên chọn lựa khách sạn Kinh Thành mời cơm.
Bời vì không có đặt trước vị trí, khách sạn Kinh Thành không có phòng khách, cho nên Tứ Nguyệt và Lục Tục ngồi ở vị trí gần cửa sổ ngoài dưới đại sảnh.
Tô Niên Hoa không có cùng vào khách sạn Kinh Thành, chỉ là ngồi ở trong xe, xuyên qua cửa sổ xe nhìn vào, thì thấy Tứ Nguyệt cầm thực đơn, đối chỉ điểm đồ ăn với phục vụ, lúc gọi món, Tứ Nguyệt còn thỉnh thoảng hỏi ý kiến Lục Tục ngồi đối diện mình, tuy nhiên Tô Niên Hoa cũng không biết bọn họ đang giảng thích thứ gì, nhưng đại khái anh có thể đoán được, Tứ Nguyệt hỏi thăng khẩu vị Lục Tục.
Gọi xong đồ ăn, Tứ Nguyệt tự mình rót một ly trà cho Lục Tục, đẩy tới trước mặt anh, sau đó hai người tiếp tục trò chuyện không coi ai ra gì, tràng cảnh lại rất vui vẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...