Nam Thần Cao Lãnh Ở Sát Vách: Hôn Sai 55 Lần

Tứ Nguyệt nghe được câu này, lặng yên không một tiếng động nắm chặc chén rượu trong tay, trong đầu chợt hiện ra dung nhan người đàn ông kia...
Ban đầu cô yêu quyết tuyệt như vậy, yêu đến cuối cùng, vẫn không đành lòng cùng người đàn ông cô yêu nhưng lại không thương cô ở chung một chỗ vượt qua cả đời, cho nên buộc chính mình buông tay, sau đó mang theo vết thương đầy người, một mình chạy đến nước Pháp, âm thầm liếm vết thương.
Thoáng một cái cứ như vậy đã trải qua ba năm rưỡi mà không có anh...
Đều nói thời gian là đớn thuốc chữa khỏi tốt nhất, nhưng là cô cũng đã tới nước Pháp ba năm rưỡi, gần 1500 ngày rồi, người đàn ông kia vẫn rõ ràng khắc sâu khắc trong lòng của cô.
Từ cô đi tới nước Pháp thứ nhất, nghe không có anh ở không khí, cô mới phát hiện, thì ra là ở bên cạnh hắn, cho dù thống khổ, vậy giống như là mộng giống nhau tốt đẹp.
Lục Tục nhìn Tứ Nguyệt một lúc lâu không nói gì, cổ tay nhẹ nhàng mà lắc, rượu đỏ trong suốt trong chén chập chờn, anh giơ tay lên, uống một ngụm lớn rượu nho, mới quay đầu, nhìn chăm chú vào Tứ Nguyệt đăng run run ngắm dòng sông Seine: "Tứ tiểu thư là đang nghĩ lý do khiến em phải trở về sao?"

Cùng ở nước Pháp hợp tác ba năm rồi, có lẽ bồi dưỡng được một tí tình cảm khác loại, nhưng mà càng nhiều hơn là ăn ý, cho nên Tứ Nguyệt đối mặt với Lục Tục nhất châm kiến huyết hỏi thăm như vậy, chỉ hơi hơi quơ quơ đầu, đem bóng dáng người đàn ông kia, từ trong não chính mình đuổi đi, sau đó hướng về phía Lục Tục nhàn nhạt cười, giơ lên chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
Lễ Chúc Mừng còn chưa kết thúc, Tứ Nguyệt liền nói rời đi trước, đi ra khỏi khách sạn, cơn gió từ sông Seine thổi qua, mang theo ẩm ướt, phiếm một luồng thoáng lạnh.
Tài xế đã đợi ở cửa, thấy Tứ Nguyệt, xuống xe, thay cô kéo ra cửa xe.
Tứ Nguyệt khom người, ngồi vào trong xe, xe chậm rãi lái, xuyên qua cửa sổ xe phong cảnh quen thuộc sinh sống ba năm rưỡi, lần lượt nhảy vào mi mắt.
Chỗ Tứ Nguyệt sống ở nước Pháp, là một căn hộ trung tâm thành phố ở Paris.
Về đến nhà, Tứ Nguyệt trước cởi xuống lễ phục trên người, sau đó đi tắm rửa sạch sẻ, thời điểm soi gương, phát hiện mặc dù chính mình bảo dưỡng có khá hơn nữa, thoạt nhìn tựa như cô gái hơn hai mươi tuổi, nhưng là lúc cười lên khóe mắt vẫn nổi lên nhiều đường vân nhỏ, vẫn lộ ra tuổi tác chân thực của cô.

Tứ Nguyệt hướng về phía gương bôi kem dưỡng, nghĩ đến, qua một tháng nữa, liền là sinh nhật ba mươi tuổi của mình rồi...
Thì ra là, chớp mắt một cái, từ thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp cô đã dần trở thành người đàn bà già nua không đáng giá.
Tứ Nguyệt mặc đồ ngủ, từ trong phòng rửa tay đi ra ngoài, lại bắt đầu đứng ở phòng ngủ, sửa sang lại hành lý để mai trở về Bắc Kinh.
Ba năm rưỡi trước kia, thời điểm cô từ Bắc Kinh tới, không mang bất kỳ hành lý gì, ở chỗ này sinh sống ba năm rưỡi, Lục Tục mua thêm rất nhiều đồ, tưởng rằng muốn đem rất nhiều đồ trở về, lại phát hiện, cuối cùng sửa sang lại, cũng chỉ có quà tặng hai ngày trước chính mình đặc biệt đi trung tâm mua sắm mua cho Đường Thời, Lục Nhiên, Lâm Cảnh Thần, Cố Khuynh Thành, Thủy Quả Đường, cùng với anh.
Quà tặng nhét đầy một cái vali, Tứ Nguyệt sửa sang lại xong, kéo khóa, kiểm tra hộ chiếu cùng giấy căn cước của mình, cất trong túi, sau đó lại tìm ra một tờ giấy màu xanh lá.
Phía trên rõ ràng ấn ba chữ to: chứng nhận Ly hôn.
...
...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui