(toàn văn)
Tô Niên Hoa sơn trang nghỉ phép Hồng Viên một lúc, liền lái xe về nhà trọ của mình....
Đẩy cửa ra, xông vào mũi là mùi vị xen lẫn mùi của Tứ Nguyệt, anh hơi tham luyến hít sâu hai cái, sau đó cởi lễ phục trên người xuống, tiến vào phòng ngủ chính, nằm ở trên giường mềm mại, nhắm mắt lại.
Từ khi đồng ý ly hôn với Tứ Nguyệt, anh đã liên tiếp mấy ngày không có ngủ ngon một giấc, lúc này anh rất mệt mỏi, lại không có gì buồn ngủ, trong đầu trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ, an tĩnh nằm không biết đến bao lâu như vậy, anh liền xoay người, ôm lấy gối đầu quen thuộc của Tứ Nguyệt, up lên trên mặt mình, hít sâu một hơi, toàn bộ đều là mùi tóc của cô.
Vỏ chăn trên giường, là lúc cô đến nhà của anh ở đã đổi một bộ màu đỏ, anh vẫn cảm thấy màu sắc của ga giường này quá mức tầm thường.
Tô Niên Hoa nằm thật lâu, mới đưa lấy gối đầu từ trên mặt mình ra, kết quả lại thoáng nhìn thấy ở bên cạnh gối, ẩn ẩn thêu lên mấy chữ cái nhỏ, anh nhíu mày, cẩn thận nhìn lại, trông thấy lại là: Tứ Nguyệt Niên Hoa, bách niên hảo hợp.
Tô Niên Hoa giật mình một chút, sau đó nhanh chóng cầm gối đầu bản thân lên, ở chỗ giống vậy, cũng nhìn thấy tám chữ này.
Đột nhiên Tô Niên Hoa cảm giác tâm mình, giống như là bị thứ gì hung hăng nắm lấy, khiến anh có chút không thở nổi.
Thẳng đến bảy giờ tối, cuối cùng Cố Khuynh Thành cũng trở lại phòng tổng thống của mình và Đường Thời.
Bời vì tối nay là đêm động phòng của cô và Đường Thời, ga giường đệm chăn trong phòng đều dùng màu hồng, còn ở bốn phía đều là ngọn nến màu đỏ, ánh lửa toán loạn, chiếu cho căn phòng vui vẻ.
Mặc dù cô và Đường Thời đã sinh Thủy Quả Đường, nhưng vì may mắn, dưới đệm chăn vẫn thả táo đỏ, hạt sen, long nhãn, đậu phộng.
Cố Khuynh Thành nhờ người làm ở Đường gia phái tới giúp đỡ tháo trang sức, tắm rửa, thay đổi áo ngủ, rồi ngồi ở cạnh giường, nhìn cánh hoa hồng bày đặt ở chính giữa giường, khóe môi không nhịn được hiện lên một vòng mỉm cười, cô kìm lòng không được lấy điện thoại di động ra, chụp một tấm hình, sau đó gửi lên Micro Blog của mình, kèm một hàng chữ: Cuối cùng tôi cũng kết hôn.
Cố Khuynh Thành đánh xong mấy chữ này, vừa mới chuẩn bị tìm biểu tượng đỏ mặt, ngoài cửa lại truyền đến tiếng đập cửa.
Cố Khuynh Thành tưởng rằng khách mời đưa Đường Thời trở về, cầm điện thoại di động, vui vẻ đi qua, kéo cửa ra, kết quả nhìn thấy nhân viên phục vụ.
"Đường phu nhân, đây là thư Tứ tiểu thư gửi cho cô."
Cố Khuynh Thành nghe được câu này, hơi sững sờ một chút, trên mặt còn mang ý cười hạnh phúc, vươn tay nhận lấy.
"Đường phu nhân, tôi ra ngoài trước."
Cố Khuynh Thành mỉm cười gật đầu một cái, chờ phục vụ quay người đi, mới đóng cửa.
Tứ Nguyệt cho cô kinh hỉ sao?
Nghĩ tới đây, Cố Khuynh Thành hoàn toàn không để ý tới mình mới viết được một nửa Micro Blog, đã chạy đến giường cưới ngồi xuống, mở lá thư này ra.
"Khuynh Khuynh, đầu tiên chúc cậu tân hôn hạnh phúc."
"Chẳng qua sau khi chúc cậu xong, mình phải nói tiếng xin lỗi với cậu."
Hình như không phải kinh hỉ... lòng Cố Khuynh Thành ẩn hiển một chút bất an, cô có chút không muốn đến nhìn xuống, nhưng lại buộc lòng tiếp tục xem tiếp: "Lúc cậu cầm được lá thư này, mình đã rời Bắc Kinh."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...