Tô Niên Hoa cùng Tứ Nguyệt cũng không có lên tiếng. ‖
Nhân viên làm việc thấy hai người vẻ mặt thoáng có chút không đúng, trên mặt vốn là treo nụ cười vui sướng lập tức thu liễm, trầm mặc một hồi mà, sau đó lên tiếng còn nói: "Hai vị là tới làm thủ tục ly hôn sao?"
Tô Niên Hoa không có có chút phản ứng nào, Tứ Nguyệt ngồi ở một bên anh, nhẹ nhàng gật gật đầu.
"Hai vị cũng mang toàn bộ giấy tờ sao? hiệp sách Ly hôn, giấy hôn thú, giấy căn cước."
Tứ Nguyệt mở túi ra, từ bên trong lấy ra giấy chứng nhận, nhân viên làm việc nhận lấy, hai mắt nhìn, nhưng không có đi làm thủ tục ly hôn, mà là rất nghiêm túc đối với hai người mở miệng hỏi: "Đây là một cơ hội cuối cùng của hai người, hai người thật xác định muốn ly hôn sao?"
Tô Niên Hoa cùng Tứ Nguyệt im lặng hồi lâu, Tứ Nguyệt nắm chặc quả đấm, một hồi lâu, mới gật đầu.
Tô Niên Hoa đợi đến Tứ Nguyệt gật đầu, mới khẽ mởto miệng, chậm rãi hít một hơi, nhẹ nhàng mà "Ừ " một tiếng.
Nhân viên làm việc không có nói cái gì, chẳng qua là đưa cho hai người một phần giấy tờ làm thủ tục ly hôn.
Tô Niên Hoa cùng Tứ Nguyệt đồng thời nhận lấy, cầm bút, đồng thời ký tên.
Nhân viên làm việc nhận lấy giấy tờ, gạch bỏ giấy hôn thú của bọn họ, phát ra chứng nhận ly hôn.
Từ cục dân chính đi ra ngoài, Tô Niên Hoa mở miệng hỏi: "Em còn trở về hiện trường hôn lễ sao?"
Tứ Nguyệt nhẹ nhàng mà gật đầu một cái.
Tô Niên Hoa không nói gì, mở ra cửa xe cho Tứ Nguyệt.
Tô Niên Hoa phát động xe, chạy được một đoạn, Tứ Nguyệt lấy một trong hai tờ chứng nhận ly hôn đưa cho Tô Niên Hoa: "Đây là của anh."
Tô Niên Hoa nghiêng đầu, nhìn thoáng qua, vươn tay nhận lấy.
Bên trong xe lại là một mảnh an tĩnh, qua một lát, Tứ Nguyệt giống như là nhớ tới cái gì, mở miệng nói: "Em với anh đã ly hôn rồi, buổi tối cũng không đi chỗ anh."
Tô Niên Hoa nắm chặc tay lái, một hồi lâu, mới chần chờ "Ừ " một tiếng.
Tứ Nguyệt nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa xe, sau một lúc lâu, nói: "Trong nhà của anh có một ít đồ của em, chẳng qua cũng không phải là cái gì quan trọng, một chút quần áo mà thôi, đến lúc đó anh để cho cô giúp việc thu thập một chút, ném đi."
Tô Niên Hoa không chớp mắt nhìn chằm chằm phía trước, cánh môi mân thật chặt, giống như không có nghe thấy Tứ Nguyệt nói, một lúc lâu cũng không có phản ứng.
Tứ Nguyệt chờ giây lát, thấy anh không nói gì, thời điểm chuẩn bị nhắm mắt lại, cô nghe thấy thanh âm Tô Niên Hoa, hậu tri hậu giác truyền đến: "Biết rồi."
Chẳng qua là đơn giản hai chữ, lại làm Tứ Nguyệt không giải thích được muốn khóc, cô giả bộ giống như mệt nhọc, nhắm hai mắt lại.
Xe nhanh chóng đi phía trước, lại tới cửa sơn trang nghỉ phép Hồng Viên.
Tứ Nguyệt thấy Tô Niên Hoa không có đem xe lái vào đi, nghiêng đầu, nhìn anh một cái: "Anh không tiến vào?"
"Ừ. " Tô Niên Hoa gật đầu.
Tứ Nguyệt không có nhiều lời, phối hợp cỡi giây an toàn ra, đẩy cửa xe ra, ở thời điểm cô xuống xe, cô do dự một chút, mở miệng nói: "Niên Hoa, cuộc hôn nhân này của chúng ta, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta đều quên đi, coi như không tồn tại, bất kể thế nào, chúng ta sau này cũng sẽ thường gặp mặt, em vẫn là lão Tứ, anh vẫn là lão Ngũ, đúng không?"
Tô Niên Hoa hơi có vẻ thất thần, anh há miệng, nửa, mới phát ra thanh âm, vẫn như cũ là một chữ "Ừ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...