Cố Khuynh Thành rất là hài lòng với nhũ danh mình nghĩ ra, cầm lấy bút, vừa viết trên giấy, vừa không nhịn được cúi đầu cười hai tiếng, chẳng qua là cô cười, trong lúc bất chợt bút trong tay run lên, liền đánh rơi trên bàn, sau đó cô liền giơ tay lên, che bụng của mình, khẽ gọi một tiếng...
Đường Thời bị gọi cho hoàn hồn trong nháy mắt, nghiêng đầu thấy Cố Khuynh Thành sắc mặt hơi trắng, vẻ mặt thống khổ, Đường Thời ấn đường nhăn lại, hoàn toàn chẳng quan tâm đáy lòng chính mình khó chịu cùng chua xót, lo lắng như lửa đốt mở miệng: "Khuynh Khuynh, em làm sao vậy? Khuynh Khuynh?"
Cố Khuynh Thành khẽ gọi thêm một tiếng, há miệng, nhưng bởi vì đau đớn, không có nói ra.
Đường Thời chợt đứng lên, một tay lôi cánh tay Cố Khuynh Thành, nói: "Nơi nào không thoải mái sao? Em chống đỡ, hiện tại anh lập tức đưa em đi bệnh viện."
Vừa nói, Đường Thời khom người muốn đem Cố Khuynh Thành ôm lấy, Cố Khuynh Thành vươn tay, đẩy lồng ngực của anh một chút, hướng về phía anh miễn cưỡng khoát tay áo, ý bảo anh không cần đưa chính mình đi bệnh viện, một giây sau, tay cô đẩy lồng ngực anh trong lúc bất chợt dùng sức nắm chặc áo của anh, một cái tay khác không ngừng mà vuốt ve cái bụng của mình, giống như là trấn an.
Đường Thời khẩn trương hề hề nhìn Cố Khuynh Thành, vẻ mặt lo lắng, thở mạnh cũng không dám.
Qua một lát, Cố Khuynh Thành mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, thời gian dần qua phục hồi tinh thần lại, cô nhìn Đường Thời mở miệng, thanh âm hơi lộ ra vẻ có chút vô lực: "Không có chuyện gì, chính là máy thai rồi, các bảo bảo ở bên trong nháo có chút lợi hại, đạp em có chút đau."
Vừa nói Cố Khuynh Thành cúi đầu, nhìn mình cái bụng, vẻ mặt lộ ra vẻ phá lệ ôn nhu.
Một lát sau, Cố Khuynh Thành mới phát giác Đường Thời vẫn chằm chằm nhìn mình, các bảo bảo trong bụng không có chịu yên, cứ nhích tới nhích lui như cũ, cô nghĩ đến chính mình lần đầu tiên cảm nhận được máy thai, cái loại tâm tình khẩn trương này, lại nghĩ tới Đường Thời chẳng bao giờ cảm thụ con bọn họ tồn tại, cho nên do dự một chút, quay đầu, nhìn Đường Thời một cái, sau đó túm tay của anh, đối với địa phương đang động ở bụng mình nơi, chạm tới.
Tay Đường Thời run run một chút, theo bản năng muốn rút ra, kết quả lại bị Cố Khuynh Thành dùng sức đè lại.
Dưới quần áo, vốn là mỏng, cách áo, anh có thể cảm giác được nhiệt độ bụng cô truyền đến, còn có các bảo bảo phiên động bên trong.
"Di, bên này lại đang động... " Cố Khuynh Thành kinh hô một tiếng, nắm tay Đường Thời, kéo sang một bên, sau đó giương mắt lên, nhìn anh một cái: "Cảm nhận được sao?"
Cố Khuynh Thành mang thai, không phải cobcủa anh, nhưng anh mua sách về bầu bí nuôi con, anh từ phía trên đã từng thấy máy thai, nhưng mà, chưa bao giờ chân chân chính chính cảm thụ máy thai lần nào.
Lúc này, dưới lòng bàn tay anh thỉnh thoảng truyền đến động tĩnh của các bảo bảo, không biết các bảo bảo là đang vung cánh tay, hay là đạp chân.
Mặc dù còn chưa ra đời, nhưng là Đường Thời cũng đã có thể tưởng tượng ra bộ dáng ba tiểu bánh bao trắng nõn nà khả ái.
Các bảo bảo rất không yên tĩnh, lại là ba, liên tiếp ngọa nguậy, từ lòng bàn tay Đường Thời, vẫn theo huyết mạch chui vào trái tim của anh, mang theo một luồng kinh động mà sôi trào, đến cuối cùng, anh giống như không chịu nổi, chợt rút tay của mình từ trên bụng Cố Khuynh Thành về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...