Rõ ràng đã cùng Đường Thời tách ra, giữa anh và cô, không còn liên quan.
Thế nhưng mà, chờ đến khi Cố Khuynh Thành nhận rõ hiện thực, tâm còn có chút mất mát.
Đến mức buổi chiều này, khi cô đánh đàn, tâm tình đều không tốt.
Đứa bé trong bụng của cô, là anh không muốn.
Có lẽ, điều người đàn ông trung niên kia nói đúng, cô cũng là chiếc giày Đường Thời không muốn.
Một đêm kia, về đến nhà, Cố Khuynh Thành tắm rửa như cũ, tập yô-ga cho phụ nữ có thai, sau đó ngủ.
Thế nhưng ngủ đến nửa đêm, lại từ trong mộng bừng tỉnh.
Cô lại mơ thấy cảnh tượng cô và Đường Thời ở cùng một chỗ, cô thật vất vả quyết định, đến hỏi anh, có muốn đứa bé hay không, anh không chút do dự dùng ngữ khí lạnh như vậy mà nói với cô, không muốn, không muốn, không hứng thú.
Cố Khuynh Thành ngồi ở trên giường ngây ngốc một hồi, xuống giường, rót cho mình một ly nước, bò lại lên giường một lần nữa, rồi không có nửa điểm buồn ngủ.
Cô mở một bên tủ trên đầu giường, lấy từ bên trong ra lọ Vitamin Đường Thời cho cô, bên trong là thuốc cô ăn còn, một viên một viên, đều là thuốc tránh thai dài hạn để cho cô đau đến không muốn sống.
Cố Khuynh Thành trầm mặc thật lâu, liền thở dài một hơi, nhìn chằm chằm bầu trời đêm tối như mực ngoài cửa sổ, nghĩ thầm không biết hiện tại tình huống của cha mẹ mình thế nào, đã qua hơn một tháng, bọn họ đều không có liên hệ với cô, là vẫn còn tức giận với cô sao? Sau cũng là đêm giao thừa, mỗi một nhà đều tập hợp đoàn viên một chô, mà cô thì sao? Muốnvề Cố gia một chuyến hay không, nhìn bọn họ?
Cố Khuynh Thành từ ba mươi tết là được nghỉ ngơi, vẫn nghỉ tận mùng sáu tháng giêng.
Cho tới trưa hôm giao thừa, cô nhiều lần cầm điện thoại di động, muốn gọi điện thoại cho Cố Gia, thế nhưng mỗi một lần cầm lấy, lại buông xuống, từ đầu đến cuối không có lấy hết dũng khí.
Sau cùng cô đấu tranh hồi lâu, vẫn thu thập một chút đồ đơn giản, chuẩn bị trở về Cố trạch, đi xem Cố Chính Nam và Cố phu nhân một chút.
Mặc kệ bọn họ khó chịu cỡ nào, thế nhưng bọn họ cũng là cha mẹ của cô, huống chi cô là con gái, vốn nên cúi đầu nhận sai trước.
Đây chỉ là giữa trưa trước giao thừa, trên đường Bắc Kinh đã ít người đến đáng thương, Taxi khó bắt muốn chết, Khuynh Thành không có cách nào, đành phải ngồi xe buýt, về khu biệt thự ngoại ô phía Tây.
Xe buýt cách mỗi một cây, liền dừng một cái, chỗ ở của cô, cách khu biệt thự ngoại ô phía Tây, tương đối xa, đại khái nửa giờ, mới đến trạm cuối cùng.
Cố Khuynh Thành cần đổi một cái xe buýt khác, mới có thể đến khu biệt thự ngoại ô phía Tây, cô đứng ở bên trạm xe buýt, một người có chút nhàm chán chờ xe, thỉnh thoảng trước mặt có xe sang trọng đi qua.
Thực ra người tới khu biệt thự ngoại ô phía tây, rất ít người ngồi xe buýt, mà bây giờ cô chuẩn bị ngồi chiếc xe buýt này, cũng không thể hoàn toàn đến cửa khu biệt thự ngoại ô phía tây, mà là cô cần đi một đoạn.
Cũng không biết là duyên cớ gì, rõ ràng mười lăm phút một tốp xe buýt, cô đợi gần nửa giờ, cũng không thấy bóng xe.
Nơi này thuộc về vùng ngoại thành, căn bản không có Taxi đến, Cố Khuynh Thành cóng đến hai chân đều thấy lạnh.
Ngay lúc Cố Khuynh Thành trông ngóng xe buýt mau lại đây, đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng còi xe, Cố Khuynh Thành vô ý thức ngẩng đầu, nhìn thấy cửa sổ xe trước mặt chậm rãi hạ xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...